Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - 07

Cập nhật lúc: 2025-02-07 09:43:38
Lượt xem: 0

17.

 

Tất nhiên sau đó, ta bị nhốt.

 

Nhìn như tội phạm quốc tế, bị theo sát 24/24, hoàn toàn không có sơ hở nào để thoát ra.

 

Huhu, các tiểu mỹ nam của ta ơi, ta không bao nuôi thì các người biết phải làm sao, hic hic cơ bụng sáu múi mát lạnh….

 

Cảnh Mặc chế tạo một cái còng chân bằng sợi xích nhỏ, quả thực giống như đang lấy ta làm chó để nuôi.

 

Ta chủ yếu là một người có thể khuất phục, nhu thuận.

 

Chỉ là cách kinh thành càng gần, tâm tư của ta càng hỗn loạn. Cảnh Mặc giống như một đứa trẻ tìm được đồ chơi yêu thích nhất, ngoại trừ nhốt ta lại thì việc vung tiền chi tiêu ăn mặc cho ta thì khỏi phải bàn cãi.

 

Ta không dám hỏi hắn, Thanh Đài như thế nào.

 

Nàng ấy... Nàng còn sống không?

 

18.

 

Điều làm ta ngạc nhiên là, đi vào hậu cung, phát hiện nơi này không có ai.

 

Cung nữ mới của ta kể sơ qua tình hình: Hoàng Thượng nói rằng quốc khố trống rỗng, không nên phô trương, từ lúc đăng cơ cũng chưa từng tiến hành tuyển tú, chuyện hậu cung gác lại, một lòng xử lí chuyện triều chính. 

 

Ta không biết phải nói gì. 

 

“Thanh Đài tiểu thư giờ ở đâu? Nàng ấy vẫn khỏe chứ?”

 

“.....”

 

"Người đi mấy tháng, Thanh Đài tiểu thư cũng không có chuyện gì. Chỉ là sau khi đăng cơ, Hoàng Thượng bận rộn chính sự, nên với nàng cũng lạnh nhạt vài phần. Về sau, trong cung luôn điều tra cái c.h.ế.t của người…...Khụ khụ, ôi, người rời đi, nàng ấy không thoát khỏi liên quan. Hoàng thượng giận dữ, đem nàng… đem nàng đày vào lãnh cung."

 

Ta chợt quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

 

Cung nữ cho rằng ta vui vẻ nên cao giọng, lắp bắp lặp lại một lần nữa.

 

Trong cung trước giờ vẫn cho rằng Thanh Đài ghen tị với ta, phát điên nên đốt thái y viện. 

 

"Vậy nàng còn sống không? Ta muốn đi gặp nàng ấy." Nói xong ta nhét một cục vàng cho cung nữ kia.

 

“Đương nhiên là được, chỉ cần người không tự ý xuất cung, đi dạo quanh trong cung, hoàng thượng nhất định sẽ cho phép."

 

Mặc dù tên hoàng thượng khùng điên kia thích nhốt ta lại khi hắn bận rộn nhưng vẫn cho ta thoải mái đi lại trong tầm kiểm soát của hắn.

 

Chọn ngày không bằng gặp được ngày, chọn người không bằng gặp được người, ta vội vàng gọi người đi lãnh cung.

 

Rách nát, hoang tàn là ấn tượng đầu tiên khi mới bước vào lãnh cung. Nhưng ta phớt lờ nó, hướng theo mùi thuốc nhàn nhạt kia đi vào trong.

 

Đương nhiên là không có người truyền báo, ta thấy Thanh Đài, nàng ấy còn sống.

 

Nàng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể cực kì gầy gò, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, đây chính là tướng tắt đèn cạn dầu. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, tay nàng lạnh như băng. 

 

Ở nơi đây,lò sưởi cũng không có, ngay cả cung nữ duy nhất cũng không biết chạy đi đâu mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/07.html.]

 

Ta sai cung nữ của mình quét dọn lại căn phòng, đốt bếp, nấu cháo, còn ta thì lo giữ ấm đôi tay của nàng.

 

Không biết bao lâu nàng ấy mới tỉnh lại, Thanh Đài vẫn yêu ớt như trước, nhìn thấy ta, ánh sáng trong mắt nàng ấy dần sáng lên: “Tỷ tỷ, là tỷ sao?” 

 

“Ngươi làm sao….làm sao lại ở nơi này?”

 

Ta đỡ nàng ngồi dậy, và từ từ đút cháo cho nàng:

“Ngươi không nên quá kích động, ăn xong ta sẽ từ từ kể cho nghe.”

 

Sau khi ăn xong, ta sai người nấu nước nóng. Thanh Đài đi lại bất tiện, cung nữ không chăm sóc kịp thời, bị bẩn là việc khó tránh khỏi. 

 

Thanh Đài đỏ mặt: “Bẩn lắm!”

 

“Trung hợp, ta cũng bẩn như thế.” Ta cười khúc khích, dùng sức ôm nàng lên, “Ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ, a, ta ở Giang Nam gặp được một kỳ nhân…”

 

Sau khi căn phòng trở nên ấm hơn, thùng tắm lớn được mang vào, sợ nàng cảm thấy không được thoải mái, ta liền yêu cầu cung nữ đều ra ngoài hết.

 

Ta dùng hai chiếc khăn tắm để lau người cho nàng.

 

Nàng chăm chú nghe ta kể chuyện trong ba năm qua ta đã làm gì, gặp những ai, khóe miệng lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh, “Thật tốt, trông tỷ có vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều..”

 

Ta lấy một chiếc khăn sạch sẽ quấn lấy người nàng, giường đã được cung nữ của ta thay mới. Ta càu nhàu, “Ai, ngươi cũng không cho người truyền tin cho ta, nếu sớm biết như vậy, ta đã lẻn về đây thăm ngươi.”

 

Lo lắng cơ thể Thanh Đài không còn chịu được căng thẳng nữa, ta vội vàng yêu cầu hệ thống đưa ra "Bản tóm tắt về điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân" trong đầu và chăm sóc nàng thật tốt.

 

Cảnh Mặc nghe nói mỗi ngày ta đều đến lãnh cung thăm Thanh Đài, lời nói không buồn không vui, “Nàng có thể đến gặp muội ấy nếu nàng muốn.”

 

“Vâng.”

 

Trước đó bằng mắt thường có thể thấy Cảnh Mặc rất sủng ái ta, dần dần hắn lại khôi phục như thường, so với trước kia kín đáo hơn rất nhiều.

 

Bây giờ ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

 

Điều ta biết duy nhất chính là, Thanh Đài càng ngày càng yếu hơn.

 

Ta đẩy nàng đến dưới gốc đào, cùng nàng chơi cờ tào cáo, chúng ta cứ như vậy nói chuyện từ sáng đến chiều tối, cũng không biết vì sao lại có nhiều lời để nói như vậy.

 

Nàng kể cho ta nghe những câu chuyện phiếm mà nàng đã nhìn thấy trong cung khi còn nhỏ, còn ta rất thích thú lắng nghe bí sự tiền triều. 

 

Ta kể cho nàng nghe về những năm tháng ta sống bên ngoài cung và chúng ta cùng sơn móng chân màu hoa đào bằng màu son đỏ.

 

Nàng nói lần đầu tiên gặp ta, nghĩ rằng ta là một người phụ nữ ngu ngốc khi mặc y phục màu đỏ.

 

Ta nói lần đầu tiên gặp nàng, nghĩ rằng nàng là một người phụ nữ xấu tính, luôn tỏ ra đáng thương

 

Tiếng cười của chúng ta đủ đến bọn chim sẽ trên cây hoảng sợ. 

 

“Hóa ra muội luôn nghe người ta nói về tình yêu, và những câu hát “hai người một đời” được hát trong các vở kịch đó. Sau này, muội thực sự nghi ngờ. Nhìn xung quanh, muội thấy có bao nhiêu người tam thê tứ thiếp, hôm nay ân ái hai không nghi ngờ, ngày mai vứt bỏ như nước tre."Thanh Đài nhẹ nhàng mỉm cười, "Nhưng muội chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình may mắn như vậy, có được điều tốt đẹp nhất trong đời..."

 

"Tri kỷ."

 

"Tỷ tỷ, dẫn muội đi ngắm biển đi."

Loading...