Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - 16

Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:20:23
Lượt xem: 0

Chương 16:

“Anh làm cái gì vậy!”

“Đừng theo em gái anh rồi học thói xấu của nó.” Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi.

“Tại sao?” Tôi hỏi ngược lại.

Anh ấy nhìn tôi thở dài, “Học hư rồi, anh không quản được.”

Ai cần anh ấy quản.

Sau đó, anh ấy không ăn sáng mà trực tiếp kéo tôi ra ngoài, bởi vì cậu em kia nhìn thấy tôi, ngại ngùng gọi một tiếng “chị”.

“Con nít con nôi, chẳng có gì thú vị, em đừng để ý.”

“Đó là bạn trai của em gái anh đấy.” Tôi thấy anh ấy thật buồn cười.

“Sao, em còn muốn tìm một đứa nhỏ hơn à?” Câu hỏi đột ngột làm tôi ngớ người.

“Cũng không phải không thể.” Tôi cố ý trêu anh ấy.

Anh ấy thật sự không chịu được trêu chọc, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận một hồi, đột nhiên anh ấy cúi đầu nhìn tôi:

“Em xem anh được không, dù sao trên căn cước công dân anh cũng nhỏ tuổi hơn em.”

Phụt... Tôi suýt nữa thì phun ra tại chỗ.

“Hình như không được.” Tôi dừng lại, “Cậu ấy gọi em là chị rồi.”

“Em!” Anh ấy tức giận, đi đi lại lại mấy vòng rồi hung hăng nhìn tôi, “Chị.”

Giọng nhỏ đến mức tôi không nghe thấy.

“Không nghe thấy, anh nói cái gì?” Tôi nhịn cười.

“Anh nói....” Đột nhiên anh ấy bóp cổ tôi, “Em đúng là thiếu đòn.” 

Dứt lời, nụ hôn của anh ấy trút xuống như mưa, hôn đến khi tôi xin tha mới chịu buông ra.

Anh ấy lại dịu dàng cúi đầu, chạm trán vào trán tôi, “Nguyễn Nguyễn.”

“Vâng.” Tôi cảm nhận được sự dịu dàng của anh ấy, cứ như thể cả thế giới đều trở nên dịu dàng.

“Chờ chúng ta tốt nghiệp xong rồi kết hôn nhé.”

Tôi sững người một giây. Ban đầu tôi còn muốn giữ ý một chút, nhưng nghĩ kỹ lại, tôi vốn không phải người kiểu người ý tứ gì, vì vậy tôi nói ngay: 

“Chờ anh 22 tuổi, chúng ta đi đăng ký kết hôn nha.”

Anh ấy sững người, “Anh chỉ mua được chiếc nhẫn hai vạn thôi, em có chê không?”

“Anh lấy đâu ra tiền?”

“Tiền thưởng tham gia cuộc thi trước đó.” Anh ấy nghĩ một lúc rồi bổ sung, “Tiền thưởng trước đây anh quyên góp hết rồi, lần này anh vốn định đưa cho em.”

“Cuộc thi mà anh với đàn chị khóa trên tham gia kia?” Tôi hơi mơ hồ.

“Ừ, vốn anh không muốn đi, nhưng em gái anh nói em muốn album có chữ ký, muốn đi xem concert, anh mới đi.”

A, vậy là anh ấy đi thi vì tôi?

Nghĩ đến trước đó tôi còn ghen tuông bóng gió vì anh ấy đi thi chung với đàn chị khóa trên, không ngờ kết quả lại thành tôi đang ghen với chính bản thân mình.

“Không mua nhẫn nữa, đi xem concert đi.” Tôi cười híp mắt nhìn anh ấy, “Anh không muốn đi ư?”

“Có anh là đủ rồi, cần nhẫn làm gì.” Nói xong, tôi kéo anh ấy xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng anh ấy.

Anh ấy mỉm cười, “Được, mạng anh là của em, sau này em muốn làm gì thì làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/16.html.]

“Không... không dám.” Khóe miệng tôi run rẩy, bỏ chạy.

“Em phải chịu trách nhiệm.”

“Em hối hận rồi.”

“Không được dừng nửa chừng.”

...

Cứu mạng!

Phiên ngoại:

Hôm đó, Tống Dã gọi điện nói sẽ lái xe đến đón tôi.

Kết quả vừa lên xe, anh ấy đã lái thẳng đến cục dân chính.

Cục dân chính vừa mở cửa chúng tôi đã vào ngay, quá trình vô cùng thuận lợi, chỉ năm phút là xong.

Lúc tuyên thệ, mẹ tôi và mẹ anh ấy cứ cầm điện thoại chụp ảnh lia lịa, còn thảo luận xem tối nay ăn gì. 

Tôi: ...

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy nhà đầy người, tôi mới biết anh ấy đã lên kế hoạch từ lâu.

“Không phải anh nói muốn em đón sinh nhật riêng với anh ư?” Tôi nhìn cả nhà đầy người, hơi hoảng.

“Là đón sinh nhật, tiện thể kết hôn luôn, tối nay lại đón riêng.” Anh ấy nói rất nghiêm túc.

Sau đó, cả ngày anh ấy cứ lôi kéo tôi giới thiệu với họ hàng bạn bè, tôi cười đến cứng đờ cả miệng, anh ấy thì cứ nhìn tôi cười.

Mẹ tôi thì khỏi phải lo, chưa đến nửa tiếng, bà ấy đã thân thiết với họ hàng nhà anh, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Buổi tối, tôi mệt mỏi nằm trên giường, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, trong lòng tôi còn cảm thấy khó tin.

Đây là chàng trai tôi yêu nhất.

Hôm nay tôi đã kết hôn với anh ấy rồi.

Mọi thứ quá tốt đẹp.

“Mệt rồi?” Anh ấy nắm tay tôi hỏi.

“Ừm.” Tiếp khách cả ngày, tôi thật sự rất mệt, nhưng là mệt mà vui.

“Vậy để anh... hầu hạ em.” 

Tôi: ?

“Phì....”

Anh ấy không kìm được cười.

“Cười gì?” Tôi không hiểu.

Anh ấy đã cười cả ngày rồi.

“Cứ nhìn thấy em là anh muốn cười. Đổ gục trong tay em, anh thỏa mãn.”

Cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa.

Xem tôi có vật anh xuống không!

Ừm, sau đó cũng không phân biệt được là ai vật ai.

Những ngày sau đó bỗng chậm lại, nhưng nhiều năm sau, nghĩ lại quyết định vật anh xuống đêm đó, tôi vẫn cảm thấy khâm phục sự dũng cảm của mình.

Người ta nên sống hết mình một lần, nếu không làm sao có được niềm vui bất ngờ.

Hi vọng mỗi cô gái đều có thể vì tình yêu mà dũng cảm một lần, xông lên!

Loading...