Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-05 23:24:49
Lượt xem: 1
【 Đến công ty rồi? 】
【 Không, ngủ thêm hơn một giờ nữa. 】
Tối hôm qua tôi thức khuya tranh thủ hoàn thành bản kế hoạch, mệt tới mức đôi mắt già nua mờ hẳn đi, tứ chi vô lực, không hề nhận ra mình đã viết nhầm “ngủ thêm hơn một giờ nữa” thành “đang ngủ với một sinh viên đại học”.
Lúc này, trong mắt Hoắc Cẩn Thần có tia sáng lạnh lóe lên.
【 ? 】
【 Đùa anh? 】
20 phút sau.
【 Hạ Tình, rốt cuộc em có ý gì? 】
40 phút sau:
【 Em làm thật? 】
Một giờ sau.
【 Có giỏi thì em đừng tới công ty nữa! 】
…
“Reng ~”
Đồng hồ báo thức vừa vang lên, tôi đã xoay người ngồi bật dậy, đánh răng rửa mặt sau đó chạy như điên tới công ty, thậm chí còn không kịp ăn sáng.
Khó khăn lắm mới có thể kịp quét thẻ trước chín giờ. Vừa đặt m.ô.n.g lên ghế, trưởng phòng đầu trọc đã hoang mang lo lắng đi vào.
“Bà cô của tôi ơi, Hoắc tổng đang tìm cô đó, đoán chừng là vì bản kế hoạch, mau mau mau.”
“Trưởng phòng, em còn chưa ăn sáng đâu…”
Nhưng trưởng phòng không hề quan tâm tới lời oán trách của tôi, thẳng thừng giật lấy tiểu long bao trong tay tôi:
“Mau lên đi, tổ tông của tôi, sắc mặt Hoắc tổng đang đen thui thùi lùi, chỉ thiếu điều muốn ăn thịt người.”
Nói xong đối phương còn kéo tôi lên, đẩy tôi tới trước cửa phòng làm việc của Hoắc Cẩn Thần.
“Em nhất định phải kiềm chế một chút, anh đây có giữ được bát cơm hay không phải xem em rồi.”
Sau đó tôi bị đẩy vào văn phòng.
Lúc này tôi đang đứng trong văn phòng tổng tài, cảm giác chột dạ lén lút cứ trào dâng dữ dội.
Hoắc Cẩn Thần mặc âu phục màu xám bạc, tay cầm một phần tài liệu xem rất nhanh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tạ hói đầu thật sự không lừa tôi!
“Ngủ xong rồi?”
Tôi sửng sốt, ngơ ngác trả lời: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/chuong-1.html.]
“Ha, cảm giác thế nào?”
“A? À! Rất thoải mái! Tận một tiếng đồng hồ lận mà!”
Hoắc Cẩn Thần tức đến mức ném tài liệu xuống, kéo rèm cửa sổ lại, sải bước đi về phía tôi.
Không đợi tôi kịp phản ứng, anh ấy đã áp sát lại, giam cầm tôi trong một góc chật hẹp. Tôi còn ngửi được mùi tuyết tùng mát lạnh từ trên người anh ấy.
Chỉ thấy ngón tay thon dài của anh ấy vuốt ve mái tóc tôi, quyến rũ đến cực hạn, nhưng bỗng nhiên anh ấy lại kéo mạnh một cái.
“Gan to quá rồi?”
Tôi đau nhưng không dám kêu to, tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố ưỡn thẳng eo, lắp bắp nói: “Hoắc Cẩn Thần, đây... đây là văn phòng!”
Hoắc Cẩn Thần cười khẩy một tiếng.
“Hạ Tinh, nếu em muốn ngủ, sao không nói cho anh?”
Tôi khó hiểu: “Tại sao em phải nói cho anh? Tối hôm qua tan làm đã mười giờ rồi, anh lại không có ở đây.”
Khóe mắt Hoắc Cẩn Thần đỏ bừng lên, tức giận dâng trào: “Mười giờ thì đã sao, dù cho em có tìm anh lúc rạng sáng, anh cũng sẽ tới!!”
“Rạng sáng? Anh muốn em thức trắng đêm với anh à?”
Tôi nghẹn lời, lần đầu tiên tôi thấy ông chủ tệ bạc như vậy, chẳng màng đến sống c.h.ế.t của nhân viên.
Một bản kế hoạch thôi, có cần phải làm đến mức đó không?
Còn muốn nhân viên phải thức trắng đêm làm việc nữa?
Chẳng lẽ anh ấy không muốn nhân viên sống được đến ngày hôm sau sao?
Đúng là nhà tư bản vạn ác! Hoắc lột da trời đánh!
“Ánh mắt này là có ý gì? Cảm thấy anh không được?”
Giọng Hoắc Cẩn Thần cao hơn tám độ.
Cứ như tôi đang nghi ngờ năng lực nào đó của anh ấy.
Tôi tức đến đỏ cả mắt, đúng là đồ tồi.
Đã bóc lột nhân viên còn có thể thản nhiên như vậy.
“Anh quá đáng quá rồi! Cùng lắm thì em xin nghỉ việc!”
Hoắc Cẩn Thần tức giận không thôi. Anh ấy rụt tay về, chống vào phần eo thon gọn, bực bội đi qua đi lại.
Đi được hai ba vòng, hình như anh ấy đã hạ quyết tâm gì đó, hung dữ nói: “Chia tay với tên đàn ông chó má kia đi, chuyện này coi như xong!”
“Đàn ông chó má nào? Đàn ông nào cơ?”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Cẩn Thần nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói: “Xem điện thoại.”
Tôi lấy điện thoại ra, WeChat toàn là tin nhắn chưa đọc của Hoắc Cẩn Thần.
Chậm rãi trượt lên...