Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-05 23:36:02
Lượt xem: 4

Hoắc Cẩn Thần sải bước về phía tôi, trước khi tôi ngã quỵ xuống, anh ấy đã kịp bế tôi lên.

 

Khi tôi tỉnh lại, anh ấy đã canh giữ trong bệnh viện suốt một buổi chiều, trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành.

 

Tôi rất muốn biết đáp án.

 

Hoắc Cẩn Thần nắm tay tôi, mắt phiếm hồng.

 

Anh ấy mỉm cười hôn lên mu bàn tay tôi: “A Tình, chúng ta có bảo bối rồi.”

 

“Sao có thể? Không phải chúng ta vẫn...”

 

“Có thể là ngoài ý muốn, em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, anh gọi điện về nhà trước, lát nữa chúng ta cùng về nhà.”

 

Tôi ngây người gật đầu.

 

Sao lại như vậy, tại sao lại mang thai vào lúc này chứ?

 

Năm nay tôi mới 24, công việc mới vừa bắt đầu, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!

 

Tôi cuộn mình trong chăn, dường như chỉ có như vậy tôi mới có được một chút cảm giác an toàn.

 

Nhưng tôi không thể nào xoa dịu được sự bối rối do mang thai, hôn nhân, tình yêu và Hoắc Cẩn Thần mang đến cho tôi.

 

Tôi chưa chuẩn bị đầy đủ để sinh con, nhưng cũng không đủ can đảm để từ bỏ.

 

Tôi không thể chịu đựng được một cuộc hôn nhân chỉ được duy trì vì đứa bé này, nhưng cũng không thể từ bỏ sự ấm áp mà Hoắc Cẩn Thần mang lại.

 

Con người thật mâu thuẫn, nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt tôi đã thấm ướt gối.

 

Đột nhiên, tôi nhanh chóng rút kim tiêm trên tay ra, chạy khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, trở về nhà mình.

 

【 Hoắc Cẩn Thần, bây giờ em đang rất rối, anh để em yên tĩnh một lúc đi. 】

 

Trong khung thoại hiển thị 【Đang nhập...】

 

Rất lâu sau, anh ấy mới trả lời 【Được.】

 

Sau khi về đến nhà, có người mang đồ ăn đến.

 

Nhìn hộp đựng bằng gỗ sơn mài tinh xảo là biết ngay hộp đồ ăn này do ai chuẩn bị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/chuong-10.html.]

Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.

 

Buổi tối, tôi mơ thấy một đứa bé mũm mĩm nhét bình sữa, bỉm, đồ chơi, sách tranh vào chiếc cặp nhỏ của mình, rồi bước những bước chân ngắn ngủn định đi.

 

Tôi vội vàng ngăn đứa bé lại, hỏi nó muốn đi đâu, đứa bé nói bằng giọng trẻ con rằng nó muốn đi tìm một người mẹ mới.

 

Sau đó nó vui vẻ nói lời tạm biệt với tôi.

 

Tôi lo lắng đi tới đi lui, vào khoảnh khắc tôi muốn ngăn đứa bé lại thì tôi tỉnh giấc.

 

Trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, không cách nào ngủ lại được nữa.

 

Tôi bật đèn ngủ, ánh đèn màu cam bao phủ lấy tôi.

 

Trong lúc bối rối, tôi cầm điện thoại lên lướt xem vòng bạn bè.

 

Bức ảnh vẫn là ảnh chụp chung với Hoắc Cẩn Thần ở khu nghỉ dưỡng.

 

Trong ảnh, anh ấy có đôi mày rậm, đôi mắt sáng, miệng mỉm cười, tay cầm một con cá lớn khoe với tôi.

 

Nhìn anh ấy, lần đầu tiên tôi muốn biết đứa bé này là trai hay gái, giống anh ấy hay giống tôi?

 

Sự tò mò lấn át lý trí, tôi đã thức trắng đêm.

 

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Cẩn Thần vội vã đến, trên chiếc cằm cương nghị còn có râu ria lún phún.

 

Vừa vào cửa, anh ấy đã đặt đủ loại giấy tờ như báo cáo kiểm tra sức khỏe, báo cáo tín dụng, giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự của người thân và bản thân, giấy tờ chuyển nhượng tài sản, giấy tờ công chứng của luật sư... xuống trước mặt tôi.

 

“Hạ Tình, đừng nghi ngờ quyết tâm muốn đi cùng em của anh.”

 

“Nếu không có đứa bé này, liệu anh có muốn kết hôn với em không?”

 

Hoắc Cẩn Thần sững người, nhưng sự im lặng của anh lúc này đủ để khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.

 

Tôi không nhịn được mà che mắt lại.

 

Hoắc Cẩn Thần kéo tay tôi xuống, một luồng không khí trong lành ùa vào.

 

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi: “Gần đây em khác thường như vậy là vì chuyện này sao?”

 

“Anh muốn kết hôn với em chưa bao giờ là vì đứa bé.”

 

“Anh biết em thiếu cảm giác an toàn, đôi khi hơi trẻ con, nhưng anh thích dỗ dành em. Chỉ có lúc ấy, anh mới cảm nhận được mình là chính mình, chứ không phải là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng.” 

Loading...