Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu. - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-02-05 23:35:01
Lượt xem: 0
Hoắc Cẩn Thần nhận thấy tôi có gì đó không ổn lại nâng mặt tôi lên, muốn tìm kiếm câu trả lời nhưng bị tôi né tránh, tôi còn lấy cớ buồn ngủ muốn đi ngủ để tránh anh ấy.
Hoắc Cẩn Thần biết tôi đang giả vờ, nhưng cũng không ép buộc tôi.
Đêm đó, tôi ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau đi làm, sắc mặt tôi kém đến mức làm anh Tạ giật mình.
“Tiểu Hạ, phương án lần này cô làm rất tốt, đừng áp lực quá, cứ bình tĩnh đối mặt, không có vấn đề gì đâu.”
Anh ấy lại gửi cho tôi bản tổng kết cuộc thẩm định trước đó, phân công nhiệm vụ như thường lệ, dặn dò những điều cần chú ý.
Lần này có hai nhóm đưa ra phương án chờ thẩm định, một nhóm do tôi làm đại diện.
Nhóm hai lấy Thi Vũ làm đại diện, điều thú vị là lãnh đạo của Thi Vũ là Chu Thế Thanh, một người vốn không hợp với lão Tạ.
Lão Tạ chê bai Chu Thế Thanh làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, cướp công lao của cấp dưới.
Chu Thế Thanh cảm thấy lão Tạ suốt ngày ba hoa khoác lác, giỏi giả vờ làm người tốt, giỏi lung lạc nhân tâm.
Cấp trên của Chu Thế Thanh là em họ của Hoắc Cẩn Thần.
Cấp trên của anh Tạ là Hoắc Cẩn Thần.
Tóm lại mỗi người đều có chỗ dựa, đều thấy chướng mắt đối phương.
Lần thẩm định này có rất nhiều lãnh đạo cấp cao tham gia, vì vậy cả công ty từ trên xuống dưới đều đang trong trạng thái sẵn sàng đón địch.
Nhưng không biết tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chóng mặt, buồn nôn.
Ngày họp cơ thể tôi hơi khó chịu, nhưng tôi không thể xin nghỉ phép, không thể vì một mình tôi mà ảnh hưởng đến tiến độ thẩm định.
Tôi gọi một ly Americano đá để khiến bản thân tỉnh táo, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng tôi lại hủy đơn.
Tôi định đợi khi buổi thẩm định kết thúc sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thai-tu-gia-bac-kinh-la-ke-mu-quang-trong-tinh-yeu/chuong-9.html.]
Trong cuộc họp, khi Thi Vũ lên phát biểu trước, thoạt nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng là anh ta nói quá chung chung, cứ vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp cho lãnh đạo.
Cả phương án chỉ là rượu cũ trong bình mới, thiếu điểm sáng tạo, không thể thực sự thu hút khách hàng mục tiêu, giải quyết những vấn đề của khách hàng.
Đến lượt tôi, tôi trình bày khái quát toàn bộ phương án, bối cảnh, chiến lược, chu kỳ thực hiện.
Cũng liệt kê chi tiết tất cả các chi phí liên quan đến việc điều phối nguồn lực trong quá trình, đồng thời phân tích hiệu quả dự kiến dựa trên những trường hợp thành công trước đó, vừa ổn định vừa phát triển.
Phần trả lời câu hỏi cũng rất trôi chảy, các vị lãnh đạo cấp cao liên tục gật đầu.
Chỉ có Hoắc Cẩn Thần nhìn chằm chằm vào tôi, cau mày không nói gì.
Có lẽ Chu Thế Thanh đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hoắc Cẩn Thần, cho rằng cơ hội của mình đã đến.
Ở phần cuối cùng, ông ta liên tục làm khó tôi.
Tôi vừa chịu đựng cơn chóng mặt, vừa cố gắng kìm nén cơn buồn nôn để trả lời.
Mặc dù có anh Tạ giúp tôi chu toàn, nhưng Chu Thế Thanh vẫn không chịu buông tha, những câu hỏi ông ta đưa ra ngày càng hóc búa và kỳ quặc.
Tôi không nhịn được nữa liền nổi giận, sắc mặt của Hoắc Cẩn Thần cũng càng ngày càng khó coi.
Chu Thế Thanh cho rằng mình đã nắm thóp được tôi trước mặt tổng tài, càng thêm đắc ý.
Thấy thái độ của tôi trở nên cứng rắn, ông ta liền nói bóng gió: “Người trẻ tuổi đúng là thiếu kinh nghiệm, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi, cũng không biết là ai dạy dỗ ~”.
Tôi khó chịu đến mức mồ hôi lạnh túa ra, hai chân run rẩy.
Chu Thế Thanh đang ám chỉ lão Tạ, muốn ám chỉ lão Tạ quản lý cấp dưới kém cỏi. Một con nhóc như tôi mà cũng được làm người phụ trách phương án, còn muốn chia phần của ông ta?
Hoắc Cẩn Thần nghe vậy tức giận đến mức ném bút ra ngoài.
“Tôi dạy đấy!”
“Nếu trưởng phòng Chu có thắc mắc thì đến văn phòng tổng tài hỏi riêng tôi!”