Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 241. Nỗi bất an mơ hồ

Cập nhật lúc: 2025-01-20 10:52:31
Lượt xem: 7

Thế nên, trong khi Phương Hiệp Hòa và Triệu Uyển Nhu đang sửng sốt vì lời thả thính vừa đột ngột lại vừa chân thành tha thiết của Thái Lãnh Hàn, thì “tổng tài” Thái Lãnh Hàn nào đó lại đang vừa tự trách vừa hối hận sâu sắc khi chỉ vài lời buột miệng đã khiến bản thân phải đối diện với nguy cơ bị xếp chung vào hàng ngũ của những kẻ là “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ.

 

Cũng may là Triệu Uyển Nhu vẫn luôn để mắt quan sát “tổng tài” nào đó, nên cô nhanh chóng nhận ra, tảng băng ngốc vừa mới biết thả thính của mình lại sắp quay lại dáng vẻ lạnh lẽo u uất xưa cũ. Lần này đến lượt Triệu Uyển Nhu không kịp quản tâm trí và cái miệng của mình. Cô bước tới, túm lấy cánh tay đang buông thõng của Thái Lãnh Hàn. Sau đó, Triệu Uyển Nhu nhón chân lên, kề sát đôi môi mọng thắm vào tai của Thái Lãnh Hàn, thì thầm:

 

- Được rồi, em xinh đẹp thế nào cũng chỉ để cho một mình anh ngắm thôi, có được chưa?

 

Khi nói, Triệu Uyển Nhu phà làn hơi thơm mát từ cái miệng xinh thắm của cô vào gò má của Thái Lãnh Hàn khiến hắn cảm thấy nhột nhạt đến đê mê. Bộ phận nào đó của “tổng tài” lại có khuynh hướng rục rịch muốn trỗi dậy, chứng tỏ sự “bá đạo”. Thái Lãnh Hàn sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng. Hắn vội nghiêm nghị nhìn Phương Hiệp Hòa, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân, lạnh giọng nói:

 

- Chúng ta mau đi thôi, đừng để trễ giờ!

 

Phương Hiệp Hòa có chút ấm ức khi bị sếp quẳng cho một bộ mặt lạnh. Nhưng lúc này, Triệu Uyển Nhu đã khép chặt chiếc áo khoác to sự đang trùm lên thân thể của cô, bắt đầu bước ra khỏi cửa. Thái Lãnh Hàn nơm nớp đuổi theo, ngập ngừng:

 

- Nếu… em không muốn mặc áo khoác thì…

 

Triệu Uyển Nhu liếc tảng băng đang lúng túng nào đó. Đôi môi của cô nhoẻn lên thành nụ cười:

 

- Em không muốn mặc áo khoác, nhưng áo này, em muốn mặc.

 

Thái Lãnh Hàn ngẩn ngơ hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-241-noi-bat-an-mo-ho.html.]

- Tại sao?

 

Nụ cười của Triệu Uyển Nhu càng tươi hơn:

 

- Vì đây là áo của anh, áo này… có hơi ấm và hương vị của anh.

 

Đến lượt Thái Lãnh Hàn ngơ ngác. Còn Phương Hiệp Hòa thì có cảm giác bị nghẹn. Anh bị “sặc thính” rồi đây này. Cặp vợ chồng trước mặt Phương Hiệp Hòa vừa thả thính tung tóe, vừa thồn “cơm chó” khắp nơi thế này, thật đúng là làm cho người xung quanh vừa ngưỡng mộ vừa nghẹn họng thật mà.

 

Phương Hiệp Hòa ấm ức bước ra xe, ngồi vào ghế tài xế. Thím Hai cũng mang chiếc hộp đựng cái bình sẽ dùng làm vật đấu giá ra xe. Thái Lãnh Hàn nhìn sang Triệu Uyển Nhu, thấy cô cũng đang nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, Triệu Uyển Nhu lại mỉm cười, khoác lấy cánh tay của Thái Lãnh Hàn, cùng hắn bước đi.

 

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự, di chuyển ra đường lớn. Trên đường, Thái Lãnh Hàn cứ lâng lâng như đang ngồi trên mây. Triệu Uyển Nhu ngồi cạnh bên hắn, hơi ấm và hương thơm từ cơ thể của cô như phảng phất quanh chóp mũi của hắn. Trong ánh chiều vàng ươm như mật, gương mặt đã được trang điểm của Triệu Uyển Nhu càng trở nên diễm lệ chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác như hắn đang nằm mơ vậy.

 

Thật ra, lúc này Triệu Uyển Nhu cũng có cảm giác chẳng khác gì như Thái Lãnh Hàn. Cạnh bên cô, tảng băng nào đó cứ len lén liếc nhìn cô suốt buổi. Ánh mắt của hắn quá tha thiết, quá nóng bỏng, khiến Triệu Uyển Nhu lại nóng bừng cả gương mặt. Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn trong ráng chiều ngọt ngào càng tăng thêm vẻ đẹp trai và giảm đi phần nào góc cạnh khiến hắn gần như trùng khớp với hình tượng “bạch mã hoàng tử” trong lòng của Triệu Uyển Nhu, dù lúc này hắn không hề mặc áo trắng.

 

Cứ như thế, hai người ngồi bên nhau, im lặng nhưng lại toát ra một sự hòa hợp đến không ngờ. Phương Hiệp Hòa phải tập trung toàn bộ định lực và nhẫn nại gần nửa đời của mình mới có thể không ngoảnh lại ngắm nhìn hình ảnh tình tứ sau lưng mà lái xe đến nơi được an toàn. Không chỉ vậy, Phương Hiệp Hòa thậm chí còn phải thở nhẹ hơn, để giảm đến mức tối thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, tránh để gây ra ảnh hưởng đến khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoy của sếp kiêm bạn thân.

 

Tuy nhiên, cho dù Phương Hiệp Hòa có cố gắng tránh làm “bóng đèn” đến thế nào, thì cuối cùng anh vẫn phải xen vào sự im lặng tình tứ của Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, xe đã đến địa điểm tổ chức buổi dạ tiệc. Phương Hiệp Hòa tằng hắng mấy cái, nhẹ giọng thông báo:

 

- Anh Hàn, đã tới nơi rồi.

 

Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Phía trước chiếc xe của bọn họ đang có vài chiếc xe khác đang đậu. Từ trên xe, những vị khách đến tham dự bữa tiệc đang lần lượt bước xuống. Bọn họ đều ăn mặc sang trọng, phong thái quý phái. Bất giác, Thái Lãnh Hàn quay sang nhìn Triệu Uyển Nhu một cái. Ngay cả bản thân Thái Lãnh Hàn cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại nhìn Triệu Uyển Nhu, và nhìn cô như thế để làm gì. Triệu Uyển Nhu cũng không hiểu, nhưng cô cảm nhận được nỗi bất an mơ hồ của tảng băng ngốc nhà mình. Thế nên, đôi môi của Triệu Uyển Nhu lại nhoẻn lên thành một nụ cười.

Loading...