Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 242. Vừa buồn cười vừa tự hào

Cập nhật lúc: 2025-01-21 20:14:44
Lượt xem: 10

Nụ cười tươi thắm của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn vừa tăng thêm cảm giác không chân thực, vừa vui vui trong bụng. Vài phút sau, khi người trên những chiếc xe kia đã lần lượt bước xuống xong, tới lượt chiếc xe của Thái Lãnh Hàn viến vào. Phương Hiẹp Hòa thuần thục đưa xe đến dừng trước mép thảm đỏ đón khách. Nhân viên tiếp tân tiến tới, mở cửa xe, mời Triệu Uyển Nhu bước xuống.

 

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa vội xuống xe mà chờ Thái Lãnh Hàn xuống trước. Sau đó, cô mới bước xuống bên cạnh hắn, khoác tay vào cánh tay của hắn, thân mật cùng bước trên thảm đỏ.

 

Vì buổi dạ tiệc này có ý nghĩa rất nhân văn, lại quy tụ khá nhiều những người trong giới nhà giàu và những người nổi tiếng ở nhiều lĩnh vực, đặc biệt là các ca sĩ, diễn viên. Thế nên con đường trải thảm đỏ khá rộng và khá dài, để các phóng viên và người hâm mộ có thể chụp ảnh, đưa tin, phỏng vấn hoặc giao lưu với khách mời. Đêm đó lại có nhiều gió mang theo khí lạnh, khiến đa số các khách mời, nhất là những vị khách nữ đang mặc những trang phục quyến rũ, để lộ không ít da thịt, bị gió thổi lạnh đến mức nổi hết cả da gà, mặt tái đi trông thấy. Chỉ có Triệu Uyển Nhu là được ủ ấm trong chiếc áo khoác dày cộm, to sụ vẫn còn vương hương vị của Thái Lãnh Hàn nên không cảm thấy lạnh một chút nào. Gương mặt của Triệu Uyển Nhu hồng hào như cánh hoa đào càng trở nên diễm lệ và nổi bật giữa đám đông khiến Thái Lãnh Hàn không nỡ rời mắt.

 

Ngược lại, ánh mắt của Triệu Uyển Nhu thì nhanh chóng bắt gặp bóng dáng thân quen của Vương Thiên Bích. Cô kéo nhẹ tay của Thái Lãnh Hàn, thấp giọng thông báo:

 

- Thiên Bích đang ở đằng kia. Chúng ta mau đến đó đi.

 

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu bước nhanh hơn về phía cô bạn thân. Cánh tay của Triệu Uyển Nhu vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y của Thái Lãnh Hàn. Vậy nên, khi cô bước đi, Thái Lãnh Hàn cũng phải sải bước dài hơn để theo kịp cô, không gây vướng víu.

 

Nhanh như một chú sóc, Triệu Uyển Nhu đã kéo Thái Lãnh Hàn đến trước mặt hai bố con Vương Thiên Bích. Khẽ cúi đầu chào, Triệu Uyển Nhu cất giọng nhẹ nhàng:

 

- Cháu chào chú ạ.

 

Ông Vương Thiên Long cũng gật đầu chào đáp lễ. Ánh mắt của ông thoáng nhìn lướt qua Thái Lãnh Hàn một cái, bộ dáng vừa khách sáo vừa xa cách. Thái Lãnh Hàn bất giác tự âm thầm kiểm tra lại bản thân xem có gì không ổn hay không. Hắn không muốn để xảy ra sơ sót gì, khiến Triệu Uyển Nhu bị ảnh hưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-242-vua-buon-cuoi-vua-tu-hao.html.]

 

Thật ra, Thái Lãnh Hàn đã quá nhạy cảm trước ánh nhìn của ông Vương Thiên Long. Cũng có thể vì hắn chưa biết về tính cách của ông ấy. Dáng vẻ của ông Vương Thiên Long lúc nào cũng lạnh nhạt và xa cách như vậy, với ai cũng vậy, trừ những lúc ở trong nhà riêng và bên cạnh vợ con thì ông ấy mới có một chút ấm áp mà thôi. Vậy nên, Triệu Uyển Nhu đã quen bị ông Vương Thiên Long xem như không khí mỗi khi gặp nhau ở bên ngoài biệt thự nhà họ Vương rồi. Cũng chính vì thế, cô chưa thể phát hiện ra sự căng thẳng nhất thời của Thái Lãnh Hàn. Một phần nữa là bởi vì, lúc này, Vương Thiên Bích đã nhanh nhẹn bước tới, khoác lấy bên cánh tay còn lại của Triệu Uyển Nhu, tạo thành một hàng bốn người cùng bước đi trên thảm đỏ.

 

Đi được vài bước, Vương Thiên Bích kề tai Triệu Uyển Nhu, hỏi nhỏ:

 

- Sao hôm nay cậu lại trùm kín mít như cái bánh chưng thế này?

 

Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa tự hào đáp:

 

- Có một người sợ tôi bị lạnh đấy mà.

 

- Oh, mình còn tưởng, hôm nay cậu sẽ không bị bố mẹ trùm kín mít nữa thì sẽ có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ quyến rũ của cậu rồi. Không ngờ, còn có người cũng sợ cậu bị lạnh chẳng kém gì bố mẹ của cậu, nhỉ?

 

Ánh mắt của Vương Thiên Bích liếc về phía Thái Lãnh Hàn, nửa như dò xét, nửa lại như trêu chọc. Thái Lãnh Hàn có chút chột dạ, mím môi trưng ra khuôn mặt lạnh quen thuộc. Dáng vẻ lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn ngay lập tức xuất hiện, cộng thêm bộ dáng lạnh nhạt xa cách của ông Vương Thiên Long, lại còn kèm theo nhưng cơn gió cuối đông đang thổi không ngừng,… Tất cả hòa vào nhau, khiến Vương Thiên Bích có cảm giác mình đang ở bên trong một cái tủ lạnh đang hoạt động hết công suất vậy. Vương Thiên Bích rùng mình một cái, lầu bầu:

 

- Hừ, không có ai ép buộc mình mặc áo khoác hết, cho nên giờ mình lạnh quá đi. Sao đường vào sảnh lại dài đến như thế này? Bố, chúng ta đi nhanh một chút, vào trong cho đỡ lạnh đi ạ.

 

Vương Thiên Bích vừa càu nhàu vừa giục bố. Ông Vương Thiên Long có chút muốn trợn mắt lên trời. Công chúa của nhà ông nói thế là đang trách khéo ông, đúng không? Nhưng mà, với bản tính “nữ vương” kia, Vương Thiên Bích sẽ ngoan ngoãn chịu mặc áo khoác vào sao? Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ông Vương Thiên Long chiều theo ý của con gái, bước nhanh hơn. Vương Thiên Bích vẫy tay với Triệu Uyển Nhu vài cái rồi nhanh chóng đi vào bên trong hội trường để “tránh rét”.

Loading...