Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 243. Áy náy tự trách
Cập nhật lúc: 2025-01-22 10:50:23
Lượt xem: 16
Triệu Uyển Nhu vẫy tay, ra hiệu cho Vương Thiên Bích rời đi trước. Một phần là bởi vì cô không thể đi nhanh được, do chiếc váy dạ hội vướng víu. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu có khoác chiếc áo to sụ, dày cộm bao bọc nên cô không hề cảm thấy lạnh. Nhưng lý do lớn hơn cả là bởi vì Triệu Uyển Nhu lo lắng, nếu cô bước nhanh theo Vương Thiên Bích thì không biết Thái Lãnh Hàn có lại nghĩ ngợi linh tinh gì hay không. Thế là Triệu Uyển Nhu vẫn cứ điềm nhiên bước chậm rãi từng bước bên cạnh Thái Lãnh Hàn.
Hai người cứ bình thản bước cạnh nhau như thế, khi sắp đến khu vực ký tên khách mời thì bỗng họ nghe có những âm thanh của một đám phụ nữ đang trò chuyện. Lẽ ra Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu không chú ý đến việc trò chuyện của nhựng người khác làm gì, nếu như trong cuộc trò chuyện kia không nhắc đến tên của Triệu Uyển Nhu. Mở đầu là một giọng nữ thì thào:
- Này, người đó có phải là Triệu Uyển Nhu không?
Một giọng khác, cũng là của phụ nữ, trong trẻo hơn, chắc nịch hơn:
- Đúng vậy, chính là cô ta.
- Sao cô ta lại ăn mặc kỳ quái như thế để đi dự dạ tiệc vậy?
Giọng nữ trong trẻo kia đáp lại, ngữ điệu có phần cao hơn, tỏ ra châm chọc:
- Cô không biết gì sao? Triệu Uyển Nhu vừa kết hôn với một gã trước kia làm nghề nhặt ve chai đấy. Có lẽ vì thế mà gu thẩm mỹ và ánh mắt của cô ta đã trở nên rác rưởi hơn.
Những tiếng cười rúc rích vang lên đầy giễu cợt. Thái Lãnh Hàn đứng sững lại. Gương mặt của hắn vẫn lạnh ngắt, nhưng đôi mắt đã ngập tràn lửa giận. Những người này sao lại dám nói năng như thế về Triệu Uyển Nhu? Tuy nhiên, khi nhìn lại xung quanh, Thái Lãnh Hàn cũng không thể nào chối bỏ được một sự thật rằng, giữa muôn hồng nghìn tía là những người phụ nữ mặc lễ phục khoét sâu, bó sát, mỏng manh,… thì Triệu Uyển Nhu bị trùm kín bởi chiếc áo khoác to sự của hắn đúng là có vẻ hơi lạc lõng. Hơn nữa, lý do để Triệu Uyển Nhu bị đám người kia khinh bỉ, chê bai vốn là bởi vì cô phải kết hôn với hắn, một kẻ đã từng phải đi nhặt ve chai để sống qua ngày. Đây là sự thật, không thể nào chối cãi được. Thái Lãnh Hàn có cảm giác giữa lồng n.g.ự.c có một tảng đá vừa to vừa nặng chặn ngang, khiến hắn uất nghẹn, muốn nuốt xuống cũng không được, mà muốn tống ra cũng không xong.
Triệu Uyển Nhu thì bình tĩnh hơn. Dù sao thì cô cũng là người đã từng sống qua hai đời. Trong kiếp trước, khi Triệu Uyển Nhu phải đi một mình đến buổi dạ hội, chịu cái lạnh như cắt da từ những cơn gió bên ngoài, còn phải nghe những lời châm chọc, chế giễu còn nặng nề, trịch thượng và trực tiếp hơn như thế gấp nhiều lần. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu còn có thể dùng sự nhã nhặn và lịch thiệp của mình khiến cho đám người kia tự thấy kém duyên mà im miệng. Huống hồ chi lúc này Triệu Uyển Nhu đang hưởng thụ sự ấm áp do chiếc áo khoác mang lại, bên cạnh cô còn có Thái Lãnh Hàn đi cùng như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa, đám người kia cũng không dám đến trước mặt cô nhảy nhót mà chỉ dám nấp trong góc khuất mà dùng lời lẽ châm chọc một cách hèn hạ như thế, Triệu Uyển Nhu chỉ xem như ruồi muỗi vo ve bên tai mà thôi. Những lời lẽ do ghen ăn tức ở như thế, đối với Triệu Uyển Nhu, căn bản còn không nhột, không ngứa như bọn ruồi muỗi có thể gây ra cho cô nữa là.
Vậy nên, Triệu Uyển Nhu không hề cảm thấy tức giận giống như Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, sự bình thản của Triệu Uyển Nhu lại càng khiến cho Thái Lãnh Hàn cảm thấy áy náy và tự trách nhiều hơn. Xem ra, vì phải làm vợ của một kẻ chẳng ra gì như hắn mà Triệu Uyển Nhu đã thường xuyên phải chịu đựng những lời châm chọc, khinh bỉ, chế giễu như thế rất nhiều lần rồi. Cho nên cô mới có thể điềm nhiên như thế. Là bởi vì cô đã quen rồi, hay bởi vì không thèm tức giận? Dù thế nào đi nữa, Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lỗi với Triệu Uyển Nhu vô cùng. Nghẹn thêm một lúc nữa, Thái Lãnh Hàn mới thấp giọng nói khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-243-ay-nay-tu-trach.html.]
- Xin lỗi em!
- Hả?
Đột nhiên nghe Thái Lãnh Hàn cất lời xin lỗi, Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Thái Lãnh Hàn khịt mũi, tiếp tục nhỏ giọng nói khẽ:
- Em… cởi áo khoác này ra đi!
Lúc này Triệu Uyển Nhu mới hiểu được lý do Thái Lãnh Hàn xin lỗi cô. Nhất định là tảng băng ngốc này đã nghe những ong tiếng ve kia mà suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Cô mỉm cười, dịu dàng nói:
- Không cần đâu. Bọn họ đang ghen tị khi thấy em được ấm áp đó. Ngay cả Thiên Bích còn cảm thấy ghen tị khi em được anh chăm sóc chu đáo đến thế còn gì?
Thái Lãnh Hàn vẫn chưa yên dạ:
- Nhưng… bọn họ nói khó nghe như thế…
Triệu Uyển Nhu vẫn mỉm cười:
- Đúng vậy, bọn họ nói rất khó nghe, vậy thì chúng ta đừng thèm nghe bọn họ nói. Dù sao thì họ cũng không dám đến nói trước mặt em. Cứ mặc kệ bọn họ hứng gió lạnh mà mở miệng thối đi, để em kẻ nào sẽ bị đau bụng, bị cảm lạnh, bị đau họng.
Triệu Uyển Nhu vừa nói xong thì quả nhiên sau lưng cô vang lên tiếng ho lẫn tiếng sặc và tiếng hắt hơi. Ngọn lửa tức giận đang âm ỉ cháy trong lòng của Thái Lãnh Hàn cũng nhanh chóng tắt rụi. Ừ, thì cứ để đám ruồi nhặng thích vo ve lời thị phi kia tự nhận lãnh quả báo của chúng đi.