Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 251. Chồng của em đến rồi kìa
Cập nhật lúc: 2025-02-01 14:38:31
Lượt xem: 6
Dương Trác Văn kể xong thì nhún vai đầy bất đắc dĩ:
- Thế đấy. Cho nên tôi đã tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài rồi mà vẫn phải chạy taxi trong khi chờ xin được việc làm đấy.
Vương Thiên Bích tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng lời lẽ lại trêu chọc:
- Cậu mới hai mươi mốt tuổi đã tốt nghiệp Đại học nước ngoài mà vẫn không xin được việc làm á?
Lúc này Lý Đông Vân mới có dịp xen vào:
- Bởi vì cậu ta quá kén chọn. Việc này không chịu, việc kia cũng không chịu, cuối cùng chỉ chịu lái taxi thôi.
Vương Thiên Bích nghe “cựu vệ sĩ riêng” nhà mình nói chuyện thì phì cười. Dương Trác Văn cũng không vừa, đáp lại ngay:
- Anh thì hay lắm đấy! Bao nhiêu việc ở nhà sắp xếp cho anh, anh cũng có chịu đâu? Anh thà là chạy đi làm vệ sĩ cho người ta còn gì? Anh còn tệ hơn em nữa đấy! Dù sao thì em cũng không phải gọi ai là cô chủ.
Vương Thiên Bích tắt nụ cười. Này, nói động tới vệ sĩ riêng của cô là không được đâu nhé. Triệu Uyển Nhu vội choàng tay qua ôm lấy bạn, ngăn cản cô nàng “bạo động”. Dương Thiên Vũ cũng vô cùng phối hợp, đẩy em trai cùng cha khác mẹ ra phía sau, còn anh chen lên trước, cất giọng lễ phép hỏi han bà Lâm Thanh Liên đang đứng cách đó không xa:
- Cháu chào bác. Nghe nói hôm trước bác bị ốm mà cháu không thể đến thăm được.
Bà Lâm Thanh Liên gật đầu, khách sáo trả lời:
- Cảm ơn cháu. Bác đã khỏe nhiều rồi.
Sự xa cách của bà Lâm Thanh Liên khiến Dương Thiên Vũ thoáng buồn. Triệu Uyển Nhu đành phải chuyển hướng câu chuyện một lần nữa:
- Anh Thiên Vũ, anh về nước từ lúc nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-251-chong-cua-em-den-roi-kia.html.]
Dương Thiên Vũ nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm, giọng thấp hẳn:
- Anh về đã hơn một tháng rồi.
Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên:
- Ủa, anh về đã lâu như vậy rồi à? Sao không ai báo cho em biết hết cả vậy?
Mặc dù Triệu Uyển Nhu có nghe Vương Thiên Bích kể lại, nhưng cô cứ tưởng là Dương Thiên Vũ chỉ mới về có mấy ngày thôi. Nhưng ngẫm lại, có lẽ Dương Thiên Vũ về nước rồi cũng không có thời gian rảnh rỗi. Anh vừa phải tiếp quản công ty của gia tộc, lại còn phải giải quyết chuyện hôn nhân tình cảm của bố và mẹ kế. Hơn nữa, xét cho đến cùng, giữa Triệu Uyển Nhu và Dương Thiên Vũ hình như cũng không có quan hệ mật thiết đủ để có thể biết rõ lịch trình của anh. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không hỏi thêm nữa. Nhưng ngược lại, Dương Thiên Vũ lại cất tiếng. giọng của anh có chút u oán:
- Việc em kết hôn… cũng đâu có ai báo cho anh biết đâu.
Triệu Uyển Nhu có chút lúng túng. Quả thật, khi cô kết hôn đã quên mời rất nhiều người. Chủ yếu là vì quá gấp rút. Hơn nữa, khi ấu, cả Triệu Uyển Nhu lẫn cả nhà họ Triệu đều không mấy tha thiết mặn mà với hôn lễ ấy. Thế nên, bây giờ nhớ lại, Triệu Uyển Nhu mới nhận ra rằng, trong hôn lễ ở cả hai kiếp của cô, chỉ có một mình Thái Lãnh Hàn chạy ngược chạy xuôi lo trong lo ngoài để đảm bảo cho cô có một buổi lễ trang trọng. Thế mà… Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi với Thái Lãnh Hàn quá sức. Cô khịt mũi, lấy giọng vui vẻ nói với Dương Thiên Vũ:
- Khi ấy có hơi bận rộn nên có sơ xuất. À, hôm nay chồng của em có đến đây. Lát nữa, em giới thiệu anh ấy với anh.
Ba chữ “chồng của em” được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu lại khiến Dương Thiên Vũ có cảm giác như vừa bị ai đ.ấ.m cho một cái rất mạnh. Anh cười gượng gạo, gật đầu. Bà Lâm Thanh Liên đứng gần đó, nhìn thấy thế thì trong lòng âm thầm thở dài. Ít nhiều bà cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Dù thế nào đi nữa, Dương Thiên Vũ quả thật là con rể lý tưởng trong mong muốn của nhiều người. Đẹp trai, tài giỏi, lịch lãm, lễ độ, quý phái,… Dương Thiên Vũ có quá nhiều ưu điểm. Lúc trước, bà Lâm Thanh Liên quả thật cũng có lòng muốn gắn kết Dương Thiên Vũ với Triệu Uyển Nhu. Nhưng tình hình trước mắt, có vẻ như công chúa của nhà bà lại không hề có lòng với hoàng tử nhà bên mà lại dành tình cảm cho một gã lang thang từ nơi khác đến. Bà Lâm Thanh Liên nhè nhẹ thở ra. Thật ra, như thế cũng tốt. Nếu không, trong tình cảnh éo le như hiện tại, dù Triệu Uyển Nhu chỉ có một chút tình cảm với Dương Thiên Vũ thì cũng sẽ khiến cô bị khó xử lẫn khó chịu. Như thế cũng tốt. Như thế cũng còn may…
Bà Lâm Thanh Liên thở phào được hai hơi thì nghe tiếng của Triệu Uyển Nhu vang lên như reo:
- Chồng của em đến rồi kìa.
Từ đằng xa, Thái Lãnh Hàn đang cùng ông Triệu Chí Hải quay lại. Ánh mắt của Thái Lãnh Hàn có quá nhiều cảm xúc khiến Triệu Uyển Nhu thoáng cảnh giác. Tảng băng ngốc nghếch kia không phải lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi chứ?
Thật ra thì Thái Lãnh Hàn đúng là đã nghĩ ngợi linh tinh. Lúc này trong lòng của hắn vô cùng mâu thuẫn và phức tạp. Hắn vừa muốn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu đổ “phô trương danh phận” là chồng hợp pháp của cô. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng vô cùng sợ hãi. Hắn sợ nhìn thấy tình cảm của Triệu Uyển Nhu dành cho Dương Thiên Vũ, càng sợ sẽ phải nhìn thấy sự căm ghét và oán giận mà cô dành cho hắn. Dù sao thì… danh phận của hắn, hôn lễ của hắn,… đều là ép buộc Triệu Uyển Nhu mà có.