Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 254. Lần đầu tiên được khiêu vũ.

Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:56:58
Lượt xem: 7

Thái Lãnh Hàn chậm rãi nhưng dứt khoát đưa tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của Triệu Uyển Nhu. Hết cách rồi. Hắn vốn không có khả năng chống đỡ trước dáng vẻ này của Triệu Uyển Nhu. Hơn nữa, việc để cho Triệu Uyển Nhu là phái nữ lại phải chủ động chìa tay ra mời hắn khiêu vũ vốn đã khiến Thái Lãnh Hàn áy náy lắm rồi. Nếu bây giờ mà hắn còn không chấp nhận lời mời của Triệu Uyển Nhu nữa thì chắc chắn sẽ khiến cô bị cười chê. Thái Lãnh Hàn nghiên răng, trong lòng tự dặn bản thân nhất định phải tập trung, phải cố gắng bước theo điệu nhạc. Không được để Triệu Uyển Nhu mất mặt. Càng không được giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu.

 

Bàn tay đã nắm lấy bàn tay rồi, mà đầu óc của vị tổng giám đốc tảng băng nào đó còn đang bận tự nhắc nhở chính mình đến cứng đờ như khúc gỗ. Triệu Uyển Nhu lại ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn một cái. Thái Lãnh Hàn lúng túng hắng giọng, thật thà khai báo:

 

- Anh… anh nhảy không… không được tốt cho lắm…

 

Triệu Uyển Nhu mỉm cười. Thì ra là vậy. Cô siết nhẹ bàn tay đang lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn, dịu dàng trấn an hắn:

 

- Anh không cần quá lo lắng. Đây đâu phải là thi đấu hay tranh tài gì đâu. Nhảy tốt hay không cũng đâu có phần thưởng. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được.

 

Thái Lãnh Hàn có chút không đồng ý với Triệu Uyển Nhu. Đối với hắn mà nói, được cùng Triệu Uyển Nhu khiêu vũ chính là một phần thưởng rất quí giá rồi. Nếu không, hắn đã không nhẫn tâm giẫm suýt hỏng chân của nhiều người như vậy mà vẫn kiên trì luyện tập khiêu vũ. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn không phản bác lý lẽ của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, cô đã kéo hắn ra đế khu vực trung tâm của hội trường rồi.

 

Trong lúc Thái Lãnh Hàn nơm nớp lo sợ, trong lòng không ngừng tự dặn lòng thì Triệu Uyển Nhu vẫn mỉm cười tươi như hoa đào mùa xuân. Cô nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn chỉ đang khiêm tố, hoặc là đang lo nghĩ cẩn thận thôi. Chứ trong vòng tròn xã giao này, việc khiêu vũ trong những buổi tiệc rượu vốn là chuyện thường xuyên. Cho dù có người thật sự khiêu vũ không giỏi đi nữa, thì trăm hay không bằng tay quen, dự tiệc mãi rồi thì cũng sẽ biết khiêu vũ ở mức bình thường, ổn định mà thôi. Cứ nhìn bố của Triệu Uyển Nhu thì biết. Lúc này ông cùng đang dìu vợ khiêu vũ vô cùng suôn sẻ còn gì.

 

Nhưng có một điều mà Triệu Uyển Nhu không biết, cũng không ngờ tới, là Thái Lãnh Hàn thật sự không biết khiêu vũ. Đơn giản chỉ vì gương mặt lạnh ngắt và bộ dáng nghiêm trang của hắn khiến chẳng có người phụ nữ nào nảy sinh hứng thú muốn khiêu vũ với hắn cả. Đó là còn chưa kể, tảng băng ngốc nào đó chưa bao giờ chìa tay ra mời bất cứ một người phụ nữ nào khiêu vũ. Mà những người phụ nữ đến dự những buổi tiệc xã giao thì đều ít nhiều nghe thấy tai tiếng thị phi của Thái Lãnh Hàn. Cho nên, từ khi chân ướt chân ráo bước vào vòng tròn xã giao này cho tới khi đã gầy dựng được Tập đoàn Thắng Lợi vững mạnh như bây giờ, Thái Lãnh Hàn chưa bao gờ khiêu vũ với một ai cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-254-lan-dau-tien-duoc-khieu-vu.html.]

Hôm nay là lần đầu tiên Thái Lãnh Hàn được khiêu vũ. Người mời Thái Lãnh Hàn khiêu vũ lại là Triệu Uyển Nhu. Trong hoàn cảnh tự mình biết rõ khả năng khiêu vũ tệ hại của mình, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng căng thẳng.

 

Thái Lãnh Hàn dồn tất cả sự tập trung của mình còn hơn là khi đi đấu thầu dự án lớn của công ty nữa. Hai tai của hắn không nghe những tiếng cười nói xôn xao xung quanh nữa mà chỉ để lắng nghe tiết tấu của giai điệu âm nhạc. Cặp mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào chân của mình, sợ rằng chỉ sơ suất một chút sẽ giẫm phải chân của Triệu Uyển Nhu. Đôi tay của hắn gồng lên cứng ngắc, sợ sẽ không khéo kéo Triệu Uyển Nhu ngã.

 

Ấy thế mà, Thái Lãnh Hàn càng tập trung, càng chăm chú thì cơ thể của hắn càng đơ ra như robot bị khô dầu nhớt. Chỉ mới bước được mấy bước, Thái Lãnh Hàn đã nghe Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:

 

- A!

 

Thái Lãnh Hàn trợn trừng mắt, nhìn bàn chân đáng ghét của chính mình đang giẫm lên bàn chân xinh xắn của Triệu Uyển Nhu. Tiếng kêu của Triệu Uyển Nhu dù chỉ khẽ thôi cũng đủ khiến Thái Lãnh Hàn kinh hồn táng đảm. Suýt chút nữa là hắn đã ngồi xổm xuống để xem xét “thương thế” của Triệu Uyển Nhu như thế nào. May là Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang đặt tay lên người của Thái Lãnh Hàn. Vừa cảm nhận được Thái Lãnh Hàn muốn khom xuống là Triệu Uyển Nhu đã vội giữ chặt lấy hắn, cất giọng nhắc nhở và trấn an:

 

- Đừng dừng lại.

 

Thái Lãnh Hàn không dừng lại, nhưng hắn cũng không dám di chuyển nữa, chỉ đứng đung đưa, lúc lắc người một cách cứng đờ. Triệu Uyển Nhu vừa thương vừa buồn cười, nhỏ giọng nói nhanh:

 

- Em không sao đâu. Mọi người đều đang di chuyển, nếu anh dừng lại thì sẽ bị người ta đụng trúng, sẽ làm nhiều người bị ngã.

 

Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Đôi mắt của hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào chân mình.

Loading...