Thâm Tình Lặng Lẽ - Chương 259. Cho anh xem một chút, được không?
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:46:05
Lượt xem: 2
Khi Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn về đến biệt thự thì trời cũng đã khuya. Ha Ha cũng đã bắt đầu buồn ngủ nên chỉ nằm dài trong ổ chó mà ngóc đầu lên, kêu ưu ử mấy tiếng thay lời chào hỏi. Triệu Uyển Nhu vẫn chưa vội thay trang phục. Triệu Uyển Nhu muốn chờ xem Thái Lãnh Hàn đang muốn nói gì với cô. Bởi vì lúc này cả hai đều rất mệt mỏi rồi. Nếu mà tắm rửa, thay đồ ra thoải mái thì Triệu Uyển Nhu biết chắc chắn cô sẽ ngủ ngay. Mà sau khi ngủ một đêm rồi, qua sáng hôm sau, tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn sẽ lại nuốt tâm sự vào lòng mất thôi. Thế nên, Triệu Uyển Nhu chỉ cởi chiếc áo khoác to sự ra máng vào giá áo rồi chậm rãi bước tới cạnh ổ chó và cúi xuống xoa xoa đầu của Ha Ha để kéo dài thời gian.
Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu bước từng bước chậm rãi mà trong lòng cứ thon thót giật mình. Hắn sa sầm mặt mũi, bước nhanh đến chỗ đựng hộp y tế, lạnh mặt cầm lấy cái hộp thiếc hình chữ nhật kia rồi lại sải chân đi về phía Triệu Uyển Nhu.
Lúc Triệu Uyển Nhu xoa đầu Ha Ha được mấy cái thì đã nghe giọng trầm thấp của Thái Lãnh Hàn vang lên:
- Cho anh xem một chút, được không?
Triệu Uyển Nhu vội tránh sang một bên. Cô cứ cho rằng Thái Lãnh Hàn cũng muốn xoa đầu Ha Ha trước khi “con trai” ngủ. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn không hề nhìn đến Ha Ha mà chỉ đỡ lấy tấm lưng thon của Triệu Uyển Nhu và dìu cô ngồi xuống ghế sô – pha cạnh đó. Triệu Uyển Nhu đột ngột được ngồi xuống mà có phần sửng sốt. Cô ngước mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, chỉ thấy cặp mắt đen của hắn đang chằm chằm nhìn về phía chân của cô. Trong lòng đã đoán được ít nhiều nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn muốn hỏi lại:
- Anh muốn xem cái gì cơ?
Thái Lãnh Hàn chớp chớp mắt, cất giọng khàn khàn:
- Chân của em.
Triệu Uyển Nhu cũng chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi:
- Anh muốn xem chân của em? Vì sao?
- Em bị thương. Ban nãy anh đã giẫm vào chân của em…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tham-tinh-lang-le/chuong-259-cho-anh-xem-mot-chut-duoc-khong.html.]
Thái Lãnh Hàn thấp giọng trả lời rồi ủ rũ cúi đầu như trẻ nhỏ mắc lỗi đầy ân hận. Triệu Uyển Nhu xúc động đến nóng bừng cả mắt lẫn mũi. Cô nhỏ giọng trấn an tảng băng ngốc nhà mình:
- Em không sao đâu! Không đau lắm đâu!
Thái Lãnh Hàn vẫn ủ dột. Không đau lắm thì cũng là có đau rồi còn gì. Hắn vốn không thể nào chấp nhận nổi việc Triệu Uyển Nhu bị đau, dù là đau nhiều hay đau ít. Huống hồ chi, kẻ làm cho cô bị đau lại còn là chính bản thân hắn.
Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng âm thầm thở dài. Cô biết, nếu cô không để Thái Lãnh Hàn xem cho tận mắt “vết thương” của cô thì tảng băng ngốc nào đó sẽ cứ băn khoăn và tự trách rất lâu. Thế nên, Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng nâng bàn chân trái lên. Thái Lãnh Hàn vội đưa tay nâng lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu như đang nâng niu một báu vật. Hắn vô cùng cẩn thận tháo chiếc giày cao gót ra khỏi bàn chân thon thả của cô.
Gan bàn chân vốn rất nhạy cảm. Khi bàn tay thô ráp mà ấm áp của Thái Lãnh Hàn bao phủ lấy bàn chân của Triệu Uyển Nhu thì cô vừa bị nhột, lại vừa có xúc cảm phức tạp nên những ngón chân bé xinh hơi co rụt lại. Thái Lãnh Hàn lại cho rằng Triệu Uyển Nhu bị đau. Hắn trầm giọng:
- Em cố gắng chịu một chút.
Thái Lãnh Hàn khụy xuống thành tư thế kị sĩ quỳ trước công chúa và đặt bàn chân của Triệu Uyển Nhu lên đầu gối của mình. Hắn mở hộp cứu thương, lấy dầu nóng để ra lòng bàn tay, xoa xoa vài cái rồi áp lên bàn chân nhỏ xinh của Triệu Uyển Nhu. Xúc cảm vừa nhột vừa ấm lại ập tới bàn chân của Triệu Uyển Nhu, khiến lòng dạ của cô cũng nóng bừng và xốn xang. Triệu Uyển Nhu khẽ cắn môi, đôi mày liễu của cô cũng nhíu lại. Thái Lãnh Hàn lo lắng hỏi:
- Em sao thế?
Triệu Uyển Nhu lắc đầu, muốn biểu hiện là bản thân không sao. Nhưng cử động như thế khiến cổ họng của cô bất giác kêu ra một tiếng. Tiếng kêu không rõ nghĩa, lại khe khẽ như tiếng mèo con, nhưng lại khiến gã “chó điên” nào đó có cảm giác như bị điện giật. Một luồng nóng rực bỗng giật khắp toàn thân của hắn và đánh thẳng xuống vị trí nhạy cảm phía dưới. Thái Lãnh Hàn như đang cầm một cục than hồng đỏ rực, hắn cuống cuồng buông tay ra, đứng bật dậy. Cảm giác căng thẳng vẫn không hề giảm bớt. Thái Lãnh Hàn lúng túng quay lưng, che giấu thứ “vũ khí” đang cộm lên dưới lớp vài. Hắn vất vả tìm cớ rời đi:
- Anh… đi tắm trước đã. Em cứ… cứ nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn đi như chạy lên lầu. Triệu Uyển Nhu sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn của Thái Lãnh Hàn nhanh chóng khuất dạng mà vô cùng khó hiểu. Bàn chân của cô buông thõng xuống, chạm vào thành ghế. Cảm giác ấm áp vừa rồi bỗng chốc đổi thành sự lạnh lẽo, khó chịu.
Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Ha Ha đang thiu thiu ngủ giật mình sủa lên một tiếng. Lần này không phải do Ha Ha phá rối không khí của “cha mẹ” đâu nhé!