THÂN LÀ CHẤT NỮ MÀ PHẢI ĂN NHỜ Ở ĐẬU - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-10-24 00:57:46
Lượt xem: 6
Khương Tú Nhuận còn muốn mở miệng nói tiếp, nhưng bởi vì cơn đau đẻ tới bất ngờ, lập tức đau tới nỗi bấu chặt lấy tay hắn, nói không ra lời.
Phượng Ly Ngô trừng mắt hỏi bà đỡ, phải làm thế nào mới có thể giảm đau cho Hoàng hậu.
Vẻ mặt bà đỡ đau khổ nói, hiển nhiên là sinh ra là được tốt rồi.
Việc của hoàng thất luôn không dễ làm. Nếu như là ở gia đình bình thường, có nam chủ nhân hồ đồ như vậy thì bà mặc kệ bỏ đi rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng bây giờ, bà phải ở dưới cặp mặt rồng trợn tròn, nơm nớp lo sợ đỡ đẻ, chỉ cầu Hoàng hậu sinh nở thuận lợi, lần này bà làm xong việc thì lập tức rửa tay chậu vàng [*], về quê dưỡng già.
[*] Thành ngữ, ý nói lập công lao xong ôm khoản tiền lớn rồi về nhà nghỉ.
Phượng Ly Ngô từ trước tới nay chưa từng thấy nữ nhân sinh con, trước đây chỉ nghe nói có nhiều nguy hiểm, thế nhưng tận mắt nhìn thấy lại không giống vậy.
Mắt thấy mái tóc dài của Khương Tú Nhuận ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì đau đớn, người ngày thường luôn được nuông chiều, hiện tại lại gắng sức hít thở, một mình khổ sở vật lộn với đau đớn.
Nếu như có thể, Phượng Ly Ngô hận không thể lôi oắt con trong bụng nàng ra, hung hăng đánh đòn vì nó khiến mẫu thân nó chịu bao nhiêu khổ sở.
Cứ như vậy, trải qua đau đớn hai canh giờ, Khương Tú Nhuận cố gắng sinh con, cả người đầm đìa mồ hôi, Phượng Ly Ngô ở bên cạnh nắm tay nàng cũng ướt đẫm quần áo, môi cũng hơi trắng bệch.
Bà đỡ bưng nước đường đỏ cho Hoàng hậu uống để có thêm sức cảm thấy, Hoàng đế hình như cũng cần uống một chút để vực lại tinh thần!
Sau khi uống bát nước đường đỏ thì cuối cùng cũng tới lúc bé con giày vò người khác hồi lâu cất tiếng khóc chào đời.
Phượng Ly Ngô nhìn con khỉ đỏ hỏn, làn da non nớt dinh dính thì cảm thấy kinh hãi, có chút không biết thứ sinh ra là cái gì, liền che mắt Khương Tú Nhuận không cho nàng xem, để tránh cho nàng cũng bị sở hãi rồi tổn thương thân thể.
Không bao lâu, hai người giúp đỡ bà đỡ nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé mới sinh, ôm đứa bé ở trong tã lót, cười vui vẻ chúc mừng: “Khởi bẩm bệ hạ, là một công chúa, sinh ra như phấn điêu ngọc trác [*], chính mà mỹ nhân tương lai đấy!”
[*] Ví như mềm mịn, đẹp như bột ngọc. Hay ý là đẹp không tì vết.
Phượng Ly Ngô che mắt Khương Tú Nhuận, bản thân nhìn sang trước, chỉ thấy một con vật nhỏ trắng nõn được cuốn trong tã lót, đang cố gắng mở mắt ra.
Khương Tú Nhuận lúc trước không hiểu vì sao hắn che mắt nàng, chờ hiểu ra, chỉ biết dở khóc dở cười nói: “Bệ hạ, chàng đừng làm loạn nữa, trên đời này đứa trẻ mới sinh ra nào chẳng như vậy? Chàng mau ra ngoài đi...”
Phượng Ly Ngô sao có thể chịu đi? Cứ ở bên cạnh nàng trông coi, ngồi nhìn bé con mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nằm nhoài trong lồng n.g.ự.c Khương Tú Nhuận tìm sữa ăn.
Bé con vừa mới ra đời mút mấy cái, nếm thử tư vị nhân gian rồi cũng nhắm mắt ngủ. Khương Tú Nhuận bị giày vò một trận, chỉ cảm thấy trong bụng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như không còn lo lắng nữa, chỉ mệt mỏi muốn ngủ thôi. Vì vậy bèn đặt con gái ở bên cạnh, nhắm mắt ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy Phượng Ly Ngô mở tã lót, có chút vụng về lật tới lật lui bàn tay nhỏ bé của con gái rồi đếm số đầu ngón chân con, nàng cũng cảm thấy buồn cười trong lòng.
Chẳng qua là Phượng Ly Ngô mặc dù có một đứa con trai là Bảo Lý rồi, nhưng chưa tận mắt thấy dáng vẻ lúc mới sinh ra của thằng bé.
Bây giờ có con gái rồi cũng coi như là được thỏa mãn ý muốn, liền loay hoay không yên. Khương Tú Nhuận không thể không bảo hắn dừng lại, không nên làm khổ con gái.
Đợi tới sang ngày hôm sau, lúc Khương Tú Nhuận có thể xuống đất đi lại để thải ra ác lộ [*] trong cơ thể, Bảo Lý được bà v.ú ôm tới, kêu khóc muốn ôm muội muội.
[*] Máu chảy ra từ tử cung sau khi sinh.
Thế là Khương Tú Nhuận để thằng bé bò lên giường, ngồi ở trong lòng nàng ôm muội muội.
Cánh tay nhỏ của Bảo Lý ôm chặt muội muội, ngẩng đầu lên nói với phụ vương ở bên cạnh: “Muội muội còn mềm hơn cả con chó!”
Phượng Ly Ngô nhướng mày nói: “Sao có thể so sánh muội muội với con chó?”
Bảo Lý cảm thấy tiểu muội muội vô cùng mềm tốt hơn con ch.ó nhiều. Vội vàng học theo bộ dạng mẫu thân thường hôn gương mặt nhỏ của thằng bé rồi hôn lên gương mắt bụ bẫm trắng nõn của muội muội.
Tình cảnh bé con lớn hôn bé con nhỏ quả thực chọc cười phụ vương và mẫu hậu của thằng bé. Con gái còn nhỏ, không nên đặt tên, có điều Phượng Ly Ngô muốn tự mình đặt nhũ danh.
Lúc này ngoài cửa sổ hoa tuyết tung bay, thời tiết lạnh dần vào cuối chiều, liền gọi là Tuyết Nhạn, chính là con chim nhạn dù ở trong gió tuyết cũng có thể bay lượn, còn là thu lại một chút khí chất yêu kiều của công chúa hoàng thất để dễ nuôi một chút.
Bây giờ giang sơn Tề triều sa vào tình thế nội chiến bấp bênh. Thế nhưng ở trong hoàng cung ở thành Lạc An lại tạm thời có được ngày tháng yên tĩnh, trai gái song toàn.
Có điều Phượng Ly Ngô tuy rằng muốn ở trong cung cùng với thê tử và con gái, nhưng việc chiến sự ở tiền tuyến lại không thể bỏ mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./than-la-chat-nu-ma-phai-an-nho-o-dau/chuong-178.html.]
Đại quân Tề triều tiến thẳng tới ba quận, chặn lại tình thế binh mã ba quận không ngừng từng bước xâm chiếm nuốt trọn quận huyện xung quanh. Chỉ là binh mã hai bên giằng co ở hai bên bờ sông Phong, ai cũng không thể tiến lên phía trước, tình thế nghiễm nhiên là chia sông cai trị.
Thứ Tần gia và Dương gia mang tới chính là tài lực hùng hậu mà thế gia tích lũy. Sức mạnh của Phượng Vũ bây giờ tăng mạnh, nghe nói lễ phong hậu cũng làm rất ra trò.
Cố Diệp Phi
Cảm giác ấm ức vì lúc trước bị Phượng Ly Ngô dây dưa rồi chán ghét vứt bỏ trong lòng Dương Như Nhứ cũng được trút bỏ.
Nàng ta suy cho cùng vẫn gả vào Phượng gia, mà lễ phong hậu xa hoa lãng phí kia cũng là muốn ra oai với Hoàng hậu Nam Tề, ngay cả làm mũ phượng, nghe nói cũng phải lớn hơn một vòng so với mũ của Khương Tú Nhuận.
Lúc tin tức truyền vào trong cung ở Lạc An, Khương Tú Nhuận đang nhìn các cung nữ tắm rửa cho Tuyết Nhạn. Bé con thoải mái nằm trong khuỷu tay cung nữ, bông vải chen kín bụng nhỏ, mà Bảo Lý thì lại cầm cái gáo ngọc, nhẹ chân nhẹ tay tưới nước lên bụng muội muội, muội muội dễ chịu toét miệng cười, duỗi cái lưỡi ra.
Đúng lúc này, Úy Thái hậu tự mình tới đây, thăm cháu gái mới sinh một chút.
Khương Tú Nhuận nghe thấy Úy Thái hậu tới, liền cho các cung nữ đổ nước tắm đi rồi ôm Tuyết Nhạn đi mặc tã lót và quần áo, đồng thời cặn bảo người tới ngự thư phòng thông báo cho Hoàng đế, nói rằng Thái hậu đích thân tới Phượng Minh cung.
Mấy ngày nay Úy Thái hậu nghỉ ngơi, cuối cùng cũng hồi phục lại chút khí sắc ngày xưa.
Bây giờ tuy rằng bà ta biết khống chế tính khí hơn, nhưng nhìn thấy Khương Tú Nhuận lại không thể vui vẻ nổi.
Trên đời này khó mà tìm được con dâu gian xảo dám tát mẹ chồng, nhưng người nghìn năm có một, bà ta lại gặp được.
Có điều Úy Thái hậu cũng biết ở trong mắt con trai, thê tử so với mẹ ruột quan trọng hơn nhiều, không thể không hòa hoãn sắc mặt, duy trì ôn hòa ngoài mặt.
Lần này bà ta cũng không tới tay không, còn tặng một bộ vòng ngọc khảm nạm ngọc trai quý báu lúc nhỏ mình mang cho tiểu công chúa mới sinh.
Từ trước đến nay bà ta không thích trẻ con lắm, lúc trước sinh Phượng Ly Ngô xong, thậm chí còn không ôm qua vài lần. Nhưng nếu tới thăm cháu gái mới sinh, không thể không ôm một cái.
Thế nhưng bà ta vừa mới vươn tay ra, Phượng Ly Ngô lại từ bên ngoài bước nhanh tới, ôm con gái từ trong tay cung nữ vào ngực, nói: “Sức khỏe mẫu hậu vừa mới hồi phục, không cần phiền người, nếu ôm con bé rồi mỏi cánh tay thì không tốt đâu.”
Cánh tay duỗi ra của Úy Thái hậu rơi vào khoảng không, sắc mặt đỏ lên, n.g.ự.c phập phồng, chỉ cảm thấy lòng tốt của mình đã bị xem như là lòng lang dạ thú. Cho dù lúc nhỏ bà ta không có bế Phượng Ly Ngô, hôm nay vì xoa xịu mối quan hệ, bà ta đường đường là Thái hậu, cố nhẫn nhịn ôm cháu gái một cái, thế mà lại bị ghét bỏ.
Úy Thái hậu nhìn Khương Tú Nhuận đứng ở một bên, trong lòng biết chắc chắn là nàng vừa mới sai người đi báo cho Hoàng đế.
Xem ra phụ nhân xảo quyệt này đề phòng mình như hổ dữ, trong lòng càng cảm thấy tức giận, không nhịn nổi nói: “Hoàng thượng lên ngôi cũng một khoảng thời gian rồi nhưng trong cung so với lúc phụ hoàng ngươi còn sống còn vắng vẻ nhạt nhẽo hơn. Hoàng thượng không chọn nữ tử thế gia vào cung, lại còn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với thế gia, ngay cả đường lui cũng không để lại. Dương gia kia, mặc dù nói là nuôi ong tay áo, tìm tới nương nhờ ba quận, thế nhưng nói thế nào thì Dương Như Nhứ quả thực là người hiền lành, vừa mới được phong hậu liền chọn cho Phượng Vũ mấy phi tần liền. Nếu lúc đó Hoàng thượng thay đổi suy ghĩ, nạp Dương tiểu thư vào cung, nói không chừng tình cảnh lúc này không phải như thế này, trong cung cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.”
Khương Tú Nhuận ở một bên nghe rõ ràng, lời này của Úy Thái hậu là mỉa mai nàng đây.
Bây giờ nàng còn ở cữ, cũng chẳng muốn nổi giận, chỉ thong dong uống sữa dê nấu với đu đủ chín, điều dưỡng thân thể.
Phượng Ly Ngô đang ôm con gái dỗ dành, nghe mẫu hậu nói lời so sánh phàn nàn này, vẻ mặt vui vẻ nhất thời biến mất: “Lời nói này của mẫu hậu, nhi thần nghe không hiểu lắm, rõ ràng là việc lúc trước mẫu hậu không có làm được, vì sao bắt Hoàng hậu của trẫm làm? Xin hỏi khi phụ vương còn sống, mẫu hậu rộng lượng hiền lành nạp phi tần nào cho phụ vương? Ở trong cung này náo nhiệt rồi thì những phi tần kia sẽ lại sinh ra cho trẫm mấy đứa con trai độc ác như Phượng Vũ, gây hại cho bách tính xã tắc, chỉ một lòng muốn soán quyền đoạt vị phải không?”
Lời này của Phượng Ly Ngô đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Úy Thái hậu. Lúc trước bà ta vào cung, căn bản chạm không tới hai chữ hiền lành, cho nên tân hôn qua không bao lâu thì đã cãi nhau trở mặt với Đoan Khánh đế, bởi vì đố kỵ mà làm không biết bao nhiêu chuyện chèn ép sủng phi Hoàng đế yêu thích.
Bằng không thì bà ta cũng không bị Đoan Khánh đế nắm thóp rồi tống vào lãnh cung.
Thế nhưng khuyết điểm này bị con trai nói thẳng ra ngay ở trước mặt yêu hậu kia lại khiến cho Úy Thái hậu không nhẫn nhịn nổi nữa, bàn tay vỗ mạnh một cái rồi hét to một tiếng: “Nghịch tử, ngươi đang nói cái gì đó!”
Một tiếng này rất lớn cho nên khiến cho tiểu công chúa trong n.g.ự.c Phượng Ly Ngô giật nảy mình, con bé như vậy quả thực khiến cha ruột đau lòng.
Hắn lạnh lùng trừng mắt với Thái hậu nói: “Về sau nếu không có chuyện gì, kính xin mẫu hậu không cần tới Phượng Minh cung! Người đâu, đưa mẫu hậu về cung nghỉ ngơi đi!”
Úy Thái hậu hét to câu kia xong, thấy Phượng Ly Ngô trừng mắt thì đã hối hận rồi.
Bà quên mất rằng, bây giờ con trai không còn là thằng nhóc đáng thương trông cậy vào bà ở trong lãnh cung nữa rồi.
Bây giờ thế lực thế gia ở trên Tề triều bị chèn ép quét sạch, hoàng quyền của Phượng Ly Ngô càng ngày càng vững chắc, ngay cả phụ thân Úy Chung của bà cũng không dám ở trên triều ngang ngược nói với Hoàng đế như vậy. Một câu nói “nghịch tử” kia của mình, nói không chừng sẽ mất đi thân phận Thái hậu.
Thế nhưng không nghĩ tới, Phượng Ly Ngô lại hạ lệnh cấm túc, không cho phép bà tới Phượng Minh cung nửa bước, quả nhiên là che chở cho thê tử của mình, hoàn toàn quên mẫu thân rồi!
Chờ tới khi Úy Thái hậu rời đi, lúc này Khương Tú Nhuận mới rót cho Hoàng đế một chén trà thơm hạ hỏa, đưa cho hắn nói: “Bà ấy chẳng qua là nói cho đã miệng thôi, ta không tức giận, chàng tức giận cái gì chứ?”
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng, cảm thấy nàng có phần khoe khoang khôn khéo.
Hắn còn không biết nàng thế nào sao? Lòng dạ chỉ lớn bằng cái lỗ kim, nếu hắn làm người con có hiếu, yên lặng nghe mẫu hậu hắn nói bậy nói bạ, sợ rằng lúc này không có đãi ngộ tay ngọc dâng trà thơm rồi.
Có điều Dương Như Nhứ kia quả thực khiến người ta chán ghét, tha thiết mong muốn chen vào trong Phượng gia tới nỗi gả vào rồi lại một lòng một dạ cưới ái phi nạp thiếp cho phu quân.
Trước kia Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử hiền đức phải là như vậy.
Thế nhưng bây giờ, hắn và Khương Tú Nhuận ân ái, nếm thử chân tình gái trai và đạo lý không cho phép kẻ khác chen vào ở chung rồi liền cảm thấy nữ tử họ Dương kia bị bệnh không nhẹ! Có em dâu như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy chán ghét, đúng là xứng với nhị đệ hắn!