Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 194.

Cập nhật lúc: 2025-04-02 02:26:50
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà của Cát Thanh Hoa nằm trong ngôi làng phía sau Phượng Hoàng Lĩnh, sau này nơi này sẽ trở thành một khu thắng cảnh nổi tiếng.

Nhưng bây giờ, nó vẫn rất hẻo lánh, đường đi cũng khó khăn.

Trời tối, tầm nhìn không tốt, băng tuyết dày đặc, mãi đến một tiếng sau họ mới đến được nhà Cát Thanh Hoa.

Trong lòng Khương Tri Tri không khỏi cảm thán, mỗi ngày Cát Thanh Hoa phải đạp xe bao lâu chứ!

Xuống xe, Cát Thanh Hoa thấy cổng sân nhà mở toang, đèn trong sân sáng trưng, còn có không ít người đang đứng đó, lòng cô ấy chợt trùng xuống.

Cát Thanh Hoa chạy vào trong: “Chuyện gì vậy?”

Chồng Cát Thanh Hoa, Trần Văn Xương, đang bế đứa con trai năm tuổi, phía sau còn có hai đứa trẻ khác, rõ ràng là bị dọa sợ, nước mắt rơi lặng lẽ.

Khương Tri Tri thấy tình hình này, biết rằng điều họ lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, cô quay đầu nhìn Chu Tây Dã, người đang giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Có vẻ như chúng ta đến chậm một bước rồi.”

Trần Văn Xương thấy vợ về, phía sau còn có một người đàn ông mặc cảnh phục, sợ đến run rẩy, nhỏ giọng nói:

“Chiều tối có một nhóm người đến, nói trong nhà có giấu đồ, vào cửa liền lật tung mọi thứ để tìm, lấy đi không ít thứ. Anh… Thanh Hoa, nhà mình đâu có giấu gì đâu nhỉ?”

Đầu Cát Thanh Hoa như nổ tung, cô chẳng kịp an ủi chồng con, lập tức lao vào nhà, quỳ xuống sàn, thò tay vào lỗ sưởi, cố gắng mò mẫm tìm kiếm.

Trần Văn Xương bế con vào theo:

“Chỗ đó bọn họ cũng đã tìm rồi, còn lôi ra một gói gì đó bọc trong ni lông, không biết là cái gì, họ nhìn qua rồi lập tức mang đi.”

Cát Thanh Hoa ngã phịch xuống đất, mặt tái nhợt, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi.

Khương Tri Tri đi theo vào, thấy vậy liền ngồi xuống an ủi:

“Chị, chị đừng buồn, không có cái đó thì mình vẫn còn cách khác. Chỉ cần họ đã làm, nhất định sẽ để lại dấu vết.”

Cát Thanh Hoa hối hận vô cùng:

“Là lỗi của chị, nếu hôm nay chị mang theo bên mình thì tốt rồi, hoặc là sớm hai ngày đưa cho mấy em thì tốt rồi. Chị vô dụng quá!”

Khương Tri Tri vỗ vai cô:

“Chị đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ có cách. Chị bình tĩnh lại, chúng ta cùng bàn bạc xem làm thế nào.”

Không còn bằng chứng trực tiếp và hiệu quả nhất, nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng nhà họ Biên đã sốt ruột.

Chỉ cần họ nôn nóng, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết, chỉ là sẽ mất thêm chút thời gian.

Tống Đông không vào nhà mà cùng Chu Tây Dã ở ngoài sân hỏi thăm hàng xóm xung quanh.

Mọi người đều nói rằng vợ chồng Cát Thanh Hoa là người rất tốt.

Trần Văn Xương là thủ quỹ của thôn, Cát Thanh Hoa là bác sĩ chân đất, hai vợ chồng rất hòa nhã, hễ nhà ai gặp chuyện khó khăn đều ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa, Cát Thanh Hoa còn đỡ đẻ miễn phí cho phụ nữ mang thai trong làng, nhà nào có điều kiện thì cho một bát nước đường đỏ, không có thì chỉ cần một miếng lương khô là được.

Một người tốt như vậy, làm sao có thể phạm tội?

Tống Đông và Chu Tây Dã liếc nhìn nhau, rất rõ ràng, nhà họ Biên đã hoảng loạn nên mới ra tay.

Khương Tri Tri an ủi Cát Thanh Hoa xong, bước ra khỏi nhà, cùng Chu Tây Dã và Tống Đông lên xe.

Lúc này cô lo lắng:

“Chúng cướp đi bằng chứng không sao, nhưng liệu có quay lại ra tay với chị Thanh Hoa không?”

Chu Tây Dã lắc đầu:

“Bây giờ bọn chúng không dám gây án mạng, chúng chỉ đang dọn dẹp sơ hở mà thôi. Nhưng cũng chính vì càng gấp gáp, chúng lại càng dễ để lộ dấu vết.”

Tống Đông cũng rất bình tĩnh, cười nhẹ:

“Chúng tôi phá án thường xuyên gặp chuyện thế này. Rõ ràng sắp tìm được manh mối thì lại xảy ra biến cố bất ngờ. Nhưng thật ra, điều này cũng chưa chắc là xấu. Tiếp theo, xem ai kiên nhẫn hơn ai thôi.”

Nghe hai người nói vậy, Khương Tri Tri cảm thấy yên tâm hơn:

“Chỉ tiếc là lần này không thể một đòn hạ gục nhà họ Biên.”

Tống Đông lắc đầu:

“Thực ra, chỉ với bằng chứng này cũng chưa đủ chứng minh điều gì. Hơn nữa, nhà họ Biên còn có rất nhiều quan hệ, cuối cùng có thể sẽ để Biên Ngọc Thành đứng ra chịu tội, nói rằng hắn biển thủ riêng, còn những người khác không hề hay biết. Như vậy thì vẫn chưa thể nhổ tận gốc nhà họ Biên.”

“Cho nên, em dâu à, em cũng đừng quá nóng vội. Nhà họ Biên bao năm nay, quan hệ chằng chịt ở Bắc Kinh, nếu bọn họ xảy ra chuyện, sẽ kéo theo rất nhiều người liên lụy. Trên dưới đều sẽ gặp rắc rối…”

“Nhà họ Biên, không thể chỉ dựa vào vài bức ảnh mà bị lật đổ được.”

Khương Tri Tri chợt nhận ra bản thân vẫn còn quá đơn thuần, đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-194.html.]

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Tống Đông cười, trấn an cô:

“Đừng lo, thực ra như vậy cũng tốt. Đánh rắn động cỏ, bọn chúng sẽ có phản ứng mạnh hơn sau này.”

Chu Tây Dã tuy không giỏi điều tra phá án, nhưng cũng đồng tình với phân tích của Tống Đông:

“Về nhà trước đã, nhiều năm như vậy rồi, không vội thêm một hai ngày.”

Khương Tri Tri dựa vào cửa sổ xe, nhìn về phía sân nhà Cát Thanh Hoa, trong lòng chỉ có thể thở dài hết lần này đến lần khác.

Biên Ngọc Thành ở nhà, bồn chồn lo lắng chờ đợi.

Trong hai ngày điều tra vừa qua, anh ta phát hiện ra rằng lão Cát còn có một cô con gái, lòng anh ta lập tức nảy sinh bất an.

Chiều nay, anh ta lập tức gọi mấy tên tâm phúc, giả danh đội kiểm tra công tác, tìm một cái cớ để đến nhà Cát Thanh Hoa lục soát.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bọn chúng không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào, quyết tìm cho ra những thứ quan trọng.

Kết quả là đến nửa đêm vẫn không thấy bọn chúng quay về, lòng anh ta càng thêm thấp thỏm, bất an.

Năm đó, khi giao nộp tài sản, nhà họ Biên chỉ nộp lên một phần nhỏ, phần lớn còn lại bị Biên Hải Sơn và Biên Hải Dân giấu đi.

Biên Ngọc Thành cũng có chút tư tâm, nhiều vàng bạc, châu báu như vậy, sau này phân chia không đều thì sao?

Vì thế, anh ta đã lấy máy ảnh, chụp lại không ít hình làm bằng chứng.

Lúc đó, trong nhà có một cô gái giúp việc nhỏ bé, nhút nhát, ít nói tên là Cát Tú Mỹ.

Trong một lần dọn dẹp phòng anh ta, Cát Tú Mỹ vô tình phát hiện ra những bức ảnh kia.

Rồi cô dùng chính những bức ảnh đó uy h.i.ế.p anh ta, bắt anh ta phải cưới mình.

Anh ta buộc phải cưới, nhưng sau khi cưới, Cát Tú Mỹ chỉ giao ra một phần ảnh, phần còn lại cô ta nói là đã bị mất.

Một năm sau, anh ta thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, tìm cớ ly hôn.

Nhưng lại lo sau khi ly hôn Cát Tú Mỹ sẽ làm loạn, thế nên anh ta đến phòng cô ta để uy hiếp.

Kết quả, trong lúc tức giận, anh ta lỡ tay bóp c.h.ế.t Cát Tú Mỹ .

Biên Ngọc Thành vừa nhớ lại, vừa bực bội rít một hơi thuốc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta vội vàng dụi tắt điếu thuốc, nhanh chóng bước đến mở cửa.

Hai người đi vào, mặt mũi sưng vù, bầm dập đến mức khó nhận ra.

Biên Ngọc Thành kinh hãi, sắc mặt lập tức thay đổi:

“Đã xảy ra chuyện gì?!”

Một tên mặt sưng phù đến mức nói không rõ lời:

“Anh… bọn em đã tìm được đồ rồi… nhưng trên đường bị cướp mất… còn bị đánh cho một trận nhừ tử.”

Mắt Biên Ngọc Thành trợn trừng đầy khiếp sợ:

“Bị cướp?! Ai cướp?!”

“Không biết, trời tối om, bọn em chẳng nhìn thấy gì. Hơn nữa, bọn chúng có vẻ như đã lên kế hoạch trước, vừa đến đã chụp bao tải trùm lên đầu bọn em.”

“Mà chúng cũng rất rõ mục tiêu, chỉ nhắm vào mấy bức ảnh, tiền và phiếu lương thực thì không lấy.”

Trong khoảnh khắc đó, Biên Ngọc Thành cảm thấy cả bầu trời như sụp xuống.

Anh ta phải vịn vào khung cửa mới có thể đứng vững:

“Các người… không có chút manh mối nào về bọn chúng sao?”

Cả hai cùng lắc đầu:

“Không biết. Suốt quá trình, bọn chúng không nói một lời nào. Dáng vẻ và cách ra tay đều rất chuyên nghiệp, có vẻ như đã được huấn luyện bài bản.”

Trước mắt Biên Ngọc Thành như tối sầm từng đợt:

“Thế… các người không đuổi theo à?”

Nhưng anh ta cũng hiểu rõ, bị cướp ngay trên tay rồi, thì còn đuổi theo kiểu gì?

Cơn hoảng loạn bùng lên trong lòng anh ta, anh ta lập tức quay người, vội vàng đi tìm Biên Hải Sơn bàn bạc đối sách…

Loading...