Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 195.

Cập nhật lúc: 2025-04-02 02:27:07
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri và Chu Tây Dã trở về nhà, vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã cởi áo khoác, quay người giúp Khương Tri Tri tháo khăn quàng: “Đừng tiếc nuối, đôi khi bất ngờ có thể lại là chuyện tốt.”

Khương Tri Tri giơ tay lên để Chu Tây Dã giúp cô cởi áo bông, vừa làm vừa lẩm bẩm đầy tiếc nuối: “Em vẫn lo Biên Ngọc Thành sẽ trả thù chị Thanh Hoa.”

Chu Tây Dã treo áo lên, mỉm cười xoa nhẹ tóc cô: “Không đâu, bây giờ bọn họ còn lo thân mình chưa xong, không dám cũng không có thời gian để trả thù ai cả.”

Tâm trạng không tốt, Khương Tri Tri cũng chẳng còn hứng thú đọc sách. Sau khi tắm xong, cô nằm xuống nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Cát Thanh Hoa.

Chu Tây Dã nằm xuống, vươn tay kéo cô vào lòng: “Em có từng nghĩ rằng, việc Biên Ngọc Thành cướp lại đồ có thể không phải là chuyện tốt đối với bọn họ không?”

Khương Tri Tri ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Tại sao? Anh ta chỉ cần hủy đi là không còn chứng cứ nữa mà?”

Chu Tây Dã lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu. Khi anh ta sai người đi cướp, những kẻ đó chắc chắn sẽ tuyệt đối trung thành ư? Sau khi xem ảnh, bọn chúng sẽ chắc chắn giữ kín miệng sao? Lúc này, nhà họ Biên sao có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy được?”

“Đây không hẳn là chuyện tốt.”

Khương Tri Tri bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng rồi! Bọn họ càng rối loạn thì càng dễ mắc sai lầm. Vốn dĩ chẳng có sơ hở nào, nhưng sau này e là sẽ càng lúc càng nhiều.”

Chu Tây Dã khẽ cười: “Đúng vậy, nên không phải mọi chuyện tồi tệ xảy ra đều thực sự là điều xấu. Đôi khi, đó có thể là một cơ hội tốt.”

Khương Tri Tri lật người, chống tay lên n.g.ự.c anh, đôi mắt cong cong cười tít, rồi chồm tới hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Anh nói vậy em thấy có lý lắm.”

Nói xong lại hôn thêm vài cái: “Em nghi ngờ anh chắc chắn đã tham thiền, nói chuyện toàn triết lý không hà.”

Chu Tây Dã bật cười, giữ lấy gáy cô, bắt lấy đôi môi mềm mại, làm nụ hôn thêm sâu.

Khương Tri Tri thích những khoảnh khắc thân mật như vậy với anh, cảm giác trong lòng như có vị ngọt lan tỏa.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, tùy ý để anh muốn làm gì thì làm.

Ngay lúc quan trọng, Khương Tri Tri bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội đẩy vai Chu Tây Dã: “Không được, không được, trong nhà không có ‘bóng bay nhỏ’ đâu!”

Chu Tây Dã bật cười, hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Anh lấy rồi, trưa nay anh đi lấy.”

Khương Tri Tri kinh ngạc, buổi trưa chỉ có một chút thời gian nghỉ ngơi mà anh vẫn tranh thủ đi một chuyến đi lấy bóng tay sao?

“Anh… Chu Tây Dã, trước đây anh đâu có như vậy? Không phải kiểu đồ dâng đến miệng mà cũng không ăn sao?”

Chu Tây Dã khẽ cười, áp sát mặt cô, giọng trầm khàn sau khi động tình: “Có lẽ đây chính là ‘càng nếm thử càng thấy ngon’.”

Đúng lúc bầu không khí đang dâng cao, đột nhiên Phương Hoa gõ cửa:

“Tây Dã, Tri Tri, hai đứa ngủ chưa? Biên Hải Dân gặp chuyện rồi.”

Khương Tri Tri sững sờ một chút, vội đẩy Chu Tây Dã ra, hướng ra cửa gọi: “Mẹ, bọn con chưa ngủ, mẹ đợi một chút nhé.”

Sau đó cô nhỏ giọng thúc giục Chu Tây Dã: “Mau lên mau lên, đi xem bố của Bên Tiêu Tiêu gặp chuyện gì rồi.”

Chu Tây Dã bất đắc dĩ buông cô ra, nằm yên một lúc mới bắt đầu mặc quần áo. Trong khi đó, Khương Tri Tri đã vội vàng khoác bừa bộ đồ ngủ, vuốt lại tóc rồi chạy ra hóng chuyện.

Phương Hoa thấy khuôn mặt Khương Tri Tri đỏ bừng, đôi mắt còn hơi ươn ướt long lanh, đôi môi sưng đỏ nhẹ, liền biết ngay mình vừa phá hỏng chuyện tốt của con trai. Nhưng bà quá phấn khích, không đợi đến ngày mai mới chia sẻ được.

Bà cầm tách trà, uống một ngụm rồi mím môi, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình: “Ngồi xuống trước đã.”

Khương Tri Tri vừa ngồi xuống đã vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Phương Hoa lập tức hào hứng: “Cậu của con vừa gọi điện, nói rằng Biên Hải Dân bị Uông Thanh Lan đ.â.m một nhát trong bệnh viện tâm thần, giờ thành thái giám rồi.”

Khương Tri Tri kinh ngạc thốt lên: “Hả? Kích thích vậy luôn á?”

“Uông Thanh Lan điên đến mức đó sao?”

Phương Hoa cũng tò mò không kém, nếu không phải bây giờ đã quá khuya, bà còn muốn ra ngoài nghe ngóng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chu Tây Dã mặc quần áo xong, vừa ra ngoài liền nghe thấy câu chuyện, cũng cảm thấy khó hiểu:

“Uông Thanh Lan bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần sao? Nhưng bà ta lấy đâu ra dao? Biên Hải Dân đến thăm bà ta cũng không thể mang theo d.a.o được.”

Trong phòng bệnh, ngay cả d.a.o gọt hoa quả cũng không thể có, vì bệnh nhân ở đó đều có vấn đề tâm thần. Những vật dụng có thể gây nguy hiểm tuyệt đối không thể xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-195.html.]

Phương Hoa lập tức phản ứng: “Đúng rồi, Uông Thanh Lan lấy d.a.o từ đâu ra?”

Khương Tri Tri cũng tò mò, cùng bà phân tích cả buổi nhưng vẫn không tìm ra đầu mối.

Phương Hoa nhìn đồng hồ: “Hai đứa đi nghỉ trước đi, ngày mai ta đi nghe ngóng sẽ biết rõ thôi.”

Chu Tây Dã bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con đầy tiếc nuối vì chưa hóng chuyện đủ, đặt tay lên vai Khương Tri Tri:

“Trễ rồi, ngủ trước đã, mai rồi sẽ rõ.”

Khương Tri Tri thở dài, hận không thể lắp ngay một thiết bị nghe lén trong nhà họ Biên để có thể nghe được hết tin nóng hổi.

Tại bệnh viện, sắc mặt của Biên Hải Sơn đã không thể dùng từ “khó coi” để diễn tả nữa, đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn Biên Hải Dân đang nằm trên giường bệnh.

Cuối cùng, ông ta nghiến răng bật ra hai chữ: “Đồ ngu!”

Biên Hải Dân đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cảm thấy cực kỳ nhục nhã:

“Anh cả, rốt cuộc Uông Thanh Lan bị sao vậy? Lúc trưa em rời đi còn thấy bà ta có dấu hiệu hồi phục. Nhưng tối nay, em mang cơm tới, bà ta lại như phát điên, cứ liên tục gọi tên Biên Tố Khê.”

“Bà ta hét bảo Biên Tố Khê đừng tìm bà ta, không phải bà ta g.i.ế.c cô ấy. Cuối cùng chẳng biết moi từ đâu ra một con d.a.o găm, điên cuồng lao về phía em.”

Nghĩ lại gương mặt dữ tợn lúc đó của Uông Thanh Lan, Biên Hải Dân vẫn còn thấy sợ hãi:

“Anh cả, anh nói xem có khi nào bà ta thực sự gặp ma không?”

Biên Hải Sơn giận dữ quát: “Ma quỷ cái gì? Toàn tự dọa mình! Anh đã cho người đi điều tra xem chiều nay có ai đến bệnh viện tâm thần hay không. Còn nữa, cậu đưa cô ta vào đó rồi, sao lại không quản nữa?”

Biên Hải Dân ậm ừ, không biết trả lời thế nào. Ông ta vốn dĩ đã chán ghét bộ dạng điên điên khùng khùng của Uông Thanh Lan, nên không muốn đến thăm.

Biên Hải Sơn tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì khác: “Cậu cứ dưỡng thương đi, anh sẽ điều tra xem chuyện gì xảy ra.”

Trở về nhà, ông ta tức đến mức không ngủ nổi. Ngay cả Biên Hải Dân cũng gặp chuyện, tiếp theo sẽ đến ai đây?

Nào ngờ, nửa đêm Biên Ngọc Thành lại hốt hoảng chạy đến, sắc mặt hoảng loạn:

“Ảnh mất rồi!”

Biên Hải Sơn không nhịn nổi nữa, giơ tay tát thẳng một cái thật mạnh lên mặt Biên Ngọc Thành:

“Lúc trước mày tự cho mình là thông minh, giữ lại những thứ này là muốn hại c.h.ế.t cả nhà họ Biên sao?”

Biên Ngọc Thành ôm mặt, không quan tâm đến cơn đau, vội vàng hỏi:

“Bố, vậy phải làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nên xử luôn con gái lão Cát không?”

Biên Hải Sơn lập tức đá thẳng vào đầu gối anh ta:

“Mày ngu à? Bây giờ g.i.ế.c cô ta thì có ích gì? Ảnh đã bị người ta lấy đi rồi!”

Nhưng trong đầu ông ta vẫn xoay chuyển nhanh chóng:

“Chúng ta phải giải quyết chuyện này trước khi những bức ảnh bị tung ra ngoài.”

Nói rồi, ánh mắt ông ta sắc bén nhìn chằm chằm vào Biên Ngọc Thành.

Biên Ngọc Thành bỗng thấy hoảng, vô thức lùi về sau mấy bước, tựa vào tường:

“Bố, nếu con xảy ra chuyện, nhà họ Biên cũng tiêu đời thôi!”

Biên Hải Sơn lắc đầu:

“Không, ít nhất anh trai mày vẫn có thể giữ được vị trí. Đến lúc đó, đổi thân phận một chút, nó vẫn có thể tiếp tục tiến xa hơn.”

Biên Ngọc Thành nghiến răng, không cam lòng:

“Vậy nên… bố muốn con tự thú? Gánh hết mọi chuyện?”

Anh ta hiểu rất rõ, đây là cách duy nhất để nhà họ Biên có một cơ hội xoay chuyển tình thế.

Nhưng anh ta không cam tâm!

Tại sao người bị hy sinh lại phải là anh ta?

Loading...