Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 221.
Cập nhật lúc: 2025-04-05 03:08:57
Lượt xem: 112
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tiểu Xuyên bị mắng đến mức không dám lên tiếng, trong lòng suy nghĩ lại một lượt, cảm thấy mình không nói sai.
Cậu ta dám lớn tiếng trước mặt Phương Hoa, nhưng lại không dám làm càn trước Chu Thừa Chí và Chu Tây Dã.
Chẳng bao lâu sau, Chu Thừa Chí mặt đầy nghiêm trọng quay lại phòng bệnh, nhìn Chu Tiểu Xuyên, suy nghĩ một lát rồi vẫn lên tiếng:
“Tiểu Xuyên, bố vừa bàn bạc với bác sĩ, để ngăn chặn độc tố lan rộng, có thể phải cắt cụt tay…”
Chu Tiểu Xuyên hoảng sợ trợn tròn mắt, lập tức lắc đầu:
“Không được! Không được! Bố, không thể cắt tay con! Nếu con mất cả hai tay, con còn là người nữa sao? Sau này con sống thế nào?”
Chu Thừa Chí nhíu mày:
“Sao lại không phải là người? Mạng quan trọng hay tay quan trọng? Nếu tình trạng không kiểm soát được, lại không tìm ra giải pháp tốt, chẳng lẽ con muốn chờ c.h.ế.t à?”
Chu Tiểu Xuyên hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn, giọng cũng run rẩy:
“Không được! Không được! Bố, con không muốn, chắc chắn sẽ có cách khác mà, bố, con xin bố! Con không muốn bị cắt tay.”
Chu Thừa Chí nghiêm mặt:
“Con có muốn sống không?”
Chu Tiểu Xuyên lập tức gật đầu, nước mắt gần như trào ra:
“Muốn! Bố, chỉ cần không phải cắt tay, bảo con làm gì cũng được!”
Chu Thừa Chí gật đầu:
“Được, bố sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con. Nhưng sau khi khỏi bệnh, con phải đến Tân tỉnh rèn luyện vài năm, có ý kiến gì không?”
Chu Tiểu Xuyên chỉ nghĩ đến việc không bị cắt tay, bảo cậu ta làm gì cũng được, đừng nói là đến Tân tỉnh, dù có phải đi tận chân trời góc bể cậu ta cũng đồng ý:
“Bố, con không có ý kiến, bố bảo con đi đâu con cũng đi.”
Chu Thừa Chí hài lòng:
“Tiểu Xuyên, đây là con tự đồng ý với bố, đến lúc đó đừng có nuốt lời.”
Chu Tiểu Xuyên không còn bận tâm nữa:
“Bố, chỉ cần không bị cắt tay, con sống được là con đi.”
Chu Thừa Chí vỗ vai cậu ta:
“Con nghỉ ngơi cho tốt đi, bố và anh con ra ngoài nói chuyện một lát.”
Chu Tiểu Xuyên trợn mắt nhìn bố và anh trai ra khỏi phòng, làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi được? Cậu ta nhìn hai bàn tay vừa sưng vừa xấu của mình hết lần này đến lần khác, nghĩ mãi không hiểu sao mình lại mắc phải căn bệnh này?
Anh cả vừa nhắc đến túi hồ sơ, chẳng lẽ là do túi hồ sơ?
Sao có thể chứ?
…
Chu Thừa Chí đưa Chu Tây Dã đến cuối hành lang rồi mới dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, gió cuốn theo tuyết bay, ông thở dài:
“Vừa rồi tuy bố dọa Tiểu Xuyên, nhưng cũng là để nhắc nhở nó. Nếu chữa khỏi, nó có thể cam tâm tình nguyện đến Tân tỉnh. Nếu không có cách nào khác, chỉ có thể cắt cụt tay để giữ mạng.”
Chu Tây Dã hỏi:
“Không có phương án điều trị nào sao?”
Chu Thừa Chí lắc đầu:
“Hai bác sĩ vừa rồi nói rằng đây là một dạng trúng độc, nhưng chưa xác định được cụ thể là loại độc gì nên không thể tùy tiện kê thuốc. Họ sẽ cố gắng tìm ra phương án điều trị sớm nhất, đồng thời đi hỏi ý kiến thầy của họ.”
“Dạo này bố ở nhà, bố sẽ trông chừng Tiểu Xuyên. Con cứ lo công việc của con, đừng để bị ảnh hưởng. Nghe nói con định ở lại Bắc Kinh học tiếp? Đó là chuyện tốt, sau này cố gắng ở lại Bắc Kinh luôn, ở đây có nhiều cơ hội…”
Chu Tây Dã lập tức ngắt lời:
“Bố, con có kế hoạch riêng của con.”
Chu Thừa Chí vừa định nổi giận, nhưng lại nhớ đang ở bệnh viện, đành hạ giọng:
“Kế hoạch riêng? Con đã ba mươi rồi, chẳng lẽ định cả đời ở Tây Bắc? Ở lại Bắc Kinh mới có không gian phát triển tốt hơn.”
“Thôi được rồi, bố cũng không muốn tranh cãi với con, con cũng đừng giảng đạo lý với bố. Mau về đi!”
Nói xong, ông phất tay, ra hiệu cho Chu Tây Dã nhanh chóng rời đi, đỡ chướng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-221.html.]
Thực ra, ông cảm thấy năng lực của Chu Tây Dã xứng đáng có một môi trường tốt hơn, cũng đau lòng con trai, mong con có tiền đồ rộng mở.
Nhưng những lời ông nói ra, chẳng ai thích nghe cả!
Chu Tây Dã im lặng một lúc rồi xoay người rời đi. Anh đứng trước cổng khu nội trú chờ một lát, Khương Tri Tri mới hào hứng chạy về.
Cô vừa phủi tuyết trên đầu vừa chạy đến bên cạnh Chu Tây Dã:
“Đi thôi, về nhà nào?”
Chu Tây Dã đưa tay giúp cô phủi bông tuyết trên người:
“Nhà vệ sinh ở bên ngoài bệnh viện à?”
Khương Tri Tri vo tròn lớp tuyết trên vai mình, nhón chân nhét vào cổ Chu Tây Dã:
“Đừng nghiêm túc như vậy. Em vừa đi làm chút chuyện nghiêm túc đấy, tên Tiểu Lục đó không về nhà mà lại đi đến cửa hàng lưu ly.”
“Ở đó có một căn nhà hoang, không ít người lén lút ra vào, trông chẳng giống người đàng hoàng gì.”
“Xung quanh căn nhà không có chỗ nào để ẩn nấp, rất dễ bị phát hiện, nên em nhanh chóng quay về.”
Khương Tri Tri cười tít mắt, nịnh nọt tiến lại gần:
“Em thật sự rất cẩn thận mà.”
Chu Tây Dã bất đắc dĩ:
“Đi thôi, về nhà trước đã.”
Tuyết rơi dày, trên đường đã tích thành một lớp dày, đạp xe không dễ dàng gì.
Chu Tây Dã dắt xe đi, Khương Tri Tri theo sát bên cạnh, đội gió tuyết mà về nhà.
Vừa phủi lớp tuyết sắp bay vào miệng, Khương Tri Tri vừa nói:
“Tên Vương Tiểu Lục này thật đáng nghi, phải chú ý cậu ta nhiều hơn. Không khéo sau này Chu Tiểu Xuyên bị bán đi còn giúp cậu ta đếm tiền ấy chứ.”
Cô vừa nói vừa há miệng, gió cuốn tuyết bay vào miệng, lạnh buốt, nhưng lại khá thú vị.
Không nhịn được mà ngẩng mặt lên, thè lưỡi ra hứng tuyết rơi.
Chu Tây Dã nhìn thấy hành động trẻ con của cô, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Hít khí lạnh vào, coi chừng đau bụng đấy.”
Khương Tri Tri bĩu môi, rồi cười hì hì chạy ra lề đường, nắm một nắm tuyết rơi trên cành cây, vo tròn rồi ném về phía Chu Tây Dã.
Rõ ràng đã nhắm rất chuẩn, thế mà Chu Tây Dã lại nghiêng người né được!
Khương Tri Tri không phục, lại nặn một quả cầu tuyết khác, ném về phía anh. Lần này cũng vẫn bị anh tránh được, quả cầu tuyết rơi trúng yên xe đạp.
!!!
Khương Tri Tri không tin mình lại thua, tiếp tục ném, nhưng vẫn không trúng!
Hai người vừa đùa vừa đi, sắp về đến đại viện, bên đường có một bãi đất trống, mùa màng đã thu hoạch xong, giờ bị tuyết phủ trắng xóa.
Bỗng nhiên, Khương Tri Tri nảy ra ý xấu, bất ngờ lao từ phía sau định tập kích Chu Tây Dã.
Ai ngờ anh như đã đoán trước, một tay vẫn giữ tay lái, xoay nhẹ xe sang một bên, tay kia thuận thế giữ chặt lấy cánh tay của cô, kéo cô vào lòng, rồi nhanh chóng chuyển tay ôm lấy eo cô.
Khương Tri Tri lập tức vùng ra, dùng khuỷu tay đánh vào n.g.ự.c anh. Nhưng Chu Tây Dã nhanh chóng lùi lại một bước, thậm chí chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cô lên, ném xuống đống tuyết bên cạnh.
Khương Tri Tri nằm sõng soài trên nền tuyết, không hề thấy đau, nhưng lại không thể tin nổi mình ngay cả một tay của Chu Tây Dã cũng không đánh lại!
Thế là cô cứ nằm yên trong đống tuyết, không nhúc nhích!
Chu Tây Dã cố ý nương tay, chỉ muốn cô rút ra bài học—núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!
Nhưng thấy Khương Tri Tri nằm im không động đậy, anh lại lo lắng cô có bị đập trúng đâu không, lập tức dừng xe, bước nhanh tới.
“Tri Tri? Tri Tri?”
Khương Tri Tri vẫn không động đậy, mặt vùi trong tuyết.
Chu Tây Dã hoảng hốt, ngồi xuống, đưa tay nắm lấy vai cô, định kéo cô lên.
Ai ngờ, ngay khoảnh khắc đó, Khương Tri Tri bật dậy, đè mạnh anh xuống đống tuyết, hoàn toàn đè lên người anh:
“Haha! Cái này gọi là binh bất yếm trá!”