Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 233.
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:48:31
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri hiểu ý của Phương Hoa, không nhịn được vừa quấn khăn quàng vừa cười ha ha.
Mãi đến khi ra khỏi cửa, cô vẫn còn vui vẻ, ngồi trên yên sau xe đạp, chia sẻ với Chu Tây Dã về lời của Phương Hoa rồi lại bật cười:
“Trước đây em cứ nghĩ mẹ là một người rất nghiêm túc, khó gần, không ngờ mẹ lại đáng yêu như vậy.”
Chu Tây Dã thì chẳng thấy Phương Hoa dễ gần chút nào, bà nhìn người rất kén chọn.
…
Khi Khương Tri Tri đến lớp, Tôn Hiểu Nguyệt đã có mặt, đang ngồi tại chỗ, nhẹ nhàng hỏi Trình Phong về bài học.
Lúc cô đi ngang qua, vừa hay thấy Tôn Hiểu Nguyệt đưa cho Trình Phong một hộp cơm, sau đó dịu dàng mỉm cười với anh ta.
Khương Tri Tri rất khâm phục điểm này của Tôn Hiểu Nguyệt. Cô ta rất biết cách tận dụng đàn ông, tạo ra sự mập mờ nhưng tuyệt đối không để mối quan hệ tiến xa hơn. Dù sao trong lòng cô ta đã xác định rồi—tương lai muốn làm phu nhân quan chức, nên chỉ có thể chọn Tưởng Đông Hoa.
Buổi trưa, Khương Tri Tri và Cát Thanh Hoa ngồi tại chỗ ăn bánh bao mang theo. Chu Tây Dã còn kẹp một quả trứng và ít dưa muối vào bánh cho cô, giống như một chiếc hamburger, rất ngon.
Hơn nữa, anh còn chuẩn bị hai cái, biết chắc cô sẽ chia một cái cho Cát Thanh Hoa.
Cát Thanh Hoa biết nếu mình không nhận thì Khương Tri Tri kiểu gì cũng tìm cách nhét cho, mà giằng co thì quá gây chú ý, nên dứt khoát nhận luôn:
“Cảm ơn nhé! Ngày mai để chị mang cơm trưa cho, chỉ cần em không chê dở là được.”
Khương Tri Tri vội xua tay: “Không cần đâu, nhà em có sẵn, mang đi cũng tiện lắm.”
Cô biết nhà Cát Thanh Hoa có ba đứa trẻ, giờ cô ấy đi học chỉ dựa vào tiền lương của chồng, cuộc sống vẫn còn khá khó khăn.
Chỉ khi lên đại học, cô ấy mới có trợ cấp sinh hoạt.
Cát Thanh Hoa cũng không khách sáo với Khương Tri Tri, dù sao cô ấy cũng có thể giúp Khương Tri Tri ghi chép bài vở nhiều hơn.
Hai người vừa ăn bánh bao vừa nhỏ giọng bàn về nội dung bài học hôm nay.
Khương Tri Tri tiện thể liếc sang phía Tôn Hiểu Nguyệt, cô ta đang được ba bốn bạn học vây quanh, vừa trò chuyện rôm rả vừa ăn thịt cá mang từ nhà đến.
Cát Thanh Hoa dù sao cũng lớn tuổi hơn, trải đời nhiều hơn, nhỏ giọng nói với Khương Tri Tri:
“Trình Phong và tên Lý Văn Sơn kia đều có ý với Tôn Hiểu Nguyệt đấy. Dù gì nhà cô ta cũng ở trong đại viện , nếu kết hôn, cơ hội ở lại Bắc Kinh cũng cao hơn.”
Khương Tri Tri không nhìn ra: “Trình Phong lớn tuổi như vậy rồi, chưa kết hôn à?”
Cát Thanh Hoa nghe nhiều chuyện bát quái hơn Khương Tri Tri: “Trình Phong vừa mới từ nông thôn trở về , nghe nói ở đó cậu ta đã có vợ, nhưng vừa về thành phố là ly hôn ngay. Người vợ cũ còn sinh cho anh ta ba đứa con gái.”
Khương Tri Tri tròn mắt kinh ngạc, không ngờ Trình Phong trông thật thà chăm chỉ lại tệ đến vậy.
Cát Thanh Hoa cũng khinh thường loại đàn ông này: “Trước đây không ai biết, hôm đó em không có mặt, có người nhà vợ cũ của cậu ta đến trước cổng trường làm ầm lên, nhưng sau đó bị bảo vệ trường đuổi đi.”
Khương Tri Tri lại nhìn sang phía Tôn Hiểu Nguyệt, quả nhiên hai người đàn ông kia tỏ ra ân cần hơn hẳn.
Trình Phong còn đưa khăn tay của mình cho cô ta, Tôn Hiểu Nguyệt thẹn thùng nhận lấy.
Khương Tri Tri cười thầm, đừng nhìn Trình Phong tệ bạc như thế, nhưng với Tôn Hiểu Nguyệt thì chẳng lợi lộc gì đâu.
Trong chuyện tình cảm, Tôn Hiểu Nguyệt còn khéo léo hơn cả Biên Tiêu Tiêu.
Buổi chiều tan học, Khương Tri Tri nhớ Chu Tây Dã đang đợi mình ở cổng trường, vội vàng thu dọn sách vở rồi nói với Cát Thanh Hoa một tiếng, chạy ra ngoài.
Tôn Hiểu Nguyệt vốn định giả vờ đi nghe Trình Phong và mấy người kia hỏi thầy giáo, nhưng thấy Khương Tri Tri vừa tan học đã chạy ngay, cô ta cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy theo.
Khương Tri Tri không ngờ rằng Chu Tây Dã lại đạp một chiếc xe đạp 16 đại cương không có yên sau, ngẩn người một lúc:
“Xe đạp của em đâu? Mất rồi à?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tây Dã vỗ nhẹ lên đầu cô:
“Sao mà mất được? Là chị Minh Nguyệt muốn đi thăm thầy giáo của chị ấy, lại còn phải đưa Đồng Đồng theo, đi chiếc xe này không tiện, nên anh đổi cho chị ấy.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng đúng, liền gật đầu:
“Phải đó, đường không tốt mà còn chở theo Đồng Đồng, đi xe này thực sự nguy hiểm.”
Sau đó lại có chút băn khoăn:
“Vậy còn chiếc xe này, chúng ta về kiểu gì?”
Chu Tây Dã vỗ vỗ lên thanh ngang phía trước:
“Anh để khăn quàng cổ ở đây, em chịu khó ngồi tạm nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-233.html.]
Nói rồi, anh tháo khăn len xuống, gấp lại rồi đặt lên thanh ngang.
Khương Tri Tri chợt nhớ ra, trước đó Lương Đại Tráng đưa cô và Lương Tiểu Ngũ đi săn gà rừng, Tiểu Ngũ cũng ngồi nghiêng trên thanh ngang thế này.
Cô tự vỗ đầu:
“Em quên mất có thể ngồi kiểu này! Đi thôi, mình về nào.”
Nói xong, cô chẳng chút ngại ngùng mà rúc vào lòng Chu Tây Dã, nhanh nhẹn ngồi nghiêng lên thanh ngang, tay nắm vào giữa tay lái.
Chu Tây Dã cụp mắt, mỉm cười, đôi chân dài vắt qua yên xe, giọng trầm thấp, dịu dàng thì thầm bên tai cô:
“Ngồi chắc nhé, anh đi đây.”
Khương Tri Tri không nhịn được mà rụt cổ lại:
“Chu Tây Dã! Không được ghẹo bên tai em như vậy!”
Chu Tây Dã bật cười, đạp xe đi.
Tại cổng trường, Tôn Hiểu Nguyệt đứng nhìn hai người vừa nói cười vui vẻ vừa rời đi trên cùng một chiếc xe đạp, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng của người đàn ông ấy dành cho Khương Tri Tri.
Trong lòng cô ta đầy ghen tị và căm hận, chua xót nghĩ:
“Khương Tri Tri cứ vui vẻ đi, càng vui thì sau này Chu Tây Dã c.h.ế.t rồi, cô ta sẽ càng đau khổ hơn!”
“Chờ đến khi Chu Tây Dã chết, không còn chỗ dựa nữa, để xem cô còn vênh váo được không!”
Nghĩ vậy, tâm trạng cô ta mới thấy cân bằng hơn một chút.
Khương Tri Tri cảm thấy ngồi phía trước mang lại một trải nghiệm hoàn toàn khác, so với tự mình đạp xe cũng không giống. Chỉ cần ngả nhẹ về sau là có thể tựa vào lồng n.g.ự.c Chu Tây Dã.
Cằm anh khẽ chạm vào đỉnh đầu cô, nhìn thế nào cũng thấy thật thân mật.
Cô không nhịn được mà bật cười khúc khích:
“Giờ anh không thấy bị người ta nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt à?”
Chu Tây Dã điềm nhiên đáp:
“Chuyện gấp, cũng không còn cách nào khác.”
Khương Tri Tri cố ý vặn mạnh tay lái hai lần, khiến xe lắc lư chao đảo, cười ha ha:
“Chu Tây Dã, em thấy anh cố tình đấy!”
Chu Tây Dã không trả lời, chỉ mỉm cười rồi tăng tốc đạp xe.
Khương Tri Tri bị gió thổi đến nheo mắt lại, nhưng vẫn hào hứng kêu lên:
“Nhanh nữa đi! Nhanh hơn nữa nào!”
Hai người cứ đùa giỡn suốt quãng đường, đến khi gần về đến đại viện mới chịu yên lặng lại.
Lúc này, Chu Tây Dã mới nói chuyện chính với Khương Tri Tri:
“Về chuyện của Vương Tiểu Lục, anh Tống nói vẫn cần thêm bằng chứng, có lẽ sẽ mất chút thời gian.”
Khương Tri Tri tò mò:
“Không phải đã xác định cậu ta tổ chức đánh bạc rồi sao? Sao còn cần bằng chứng?”
Chu Tây Dã cũng từng nghĩ vậy:
“Sau khi bí mật điều tra, phát hiện số tiền liên quan rất lớn, Vương Tiểu Lục và đám bạn của cậu ta không thể có năng lực đến mức đó. Chắc chắn phía sau còn có kẻ khác, lần này phải nhân cơ hội tóm gọn cả ổ.”
Khương Tri Tri ngạc nhiên:
“Vậy chẳng phải phải đợi rất lâu sao?”
Chu Tây Dã:
“Cũng không lâu lắm, chắc mai là có kết quả.”
Tới cổng lớn, hai người xuống xe, dắt xe đi vào trong sân.
Khương Tri Tri mắt sắc, lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ trước cửa nhà họ Chu:
“Nhà có khách à?”