Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 240.

Cập nhật lúc: 2025-04-10 01:54:19
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tây Dã nhận được cuộc gọi, nói là có một nữ đồng chí tìm anh, còn tưởng rằng là Khương Tri Tri đến.

Anh vội vàng bước ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tiến đến gần cô:

“Cô đến đây làm gì?”

Tôn Hiểu Nguyệt xách theo túi đồ, có chút căng thẳng nhìn Chu Tây Dã:

“Tôi… Chu đại ca, hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ không lành. Anh có một chiến hữu tên là Trương Triệu phải không? Tôi mơ thấy biên giới xảy ra xung đột quy mô nhỏ, Trương Triệu bị thương.”

Chu Tây Dã nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Hiểu Nguyệt, quan sát dáng vẻ cô đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Trong lòng anh dấy lên một tia nghi hoặc. Việc cô biết tên Trương Triệu không có gì lạ, nhưng cuộc xung đột nhỏ hai hôm trước thì tin tức đã bị phong tỏa hoàn toàn. Sáng nay trong lớp học, họ vẫn đang phân tích nguyên nhân và hậu quả của sự việc này.

Mà đơn vị xảy ra xung đột chính là đơn vị anh đang phục vụ. Về việc Trương Triệu có bị thương hay không, đến giờ vẫn chưa có tin tức chính xác.

Làm sao Tôn Hiểu Nguyệt biết được chuyện này?

Tôn Hiểu Nguyệt bị ánh mắt của Chu Tây Dã làm cho căng thẳng, da đầu tê dại. Cô cắn môi nói:

“Chu đại ca, tôi cũng không biết nó có thật hay không, chỉ là giấc mơ quá chân thực, nên tôi không nhịn được mới đến tìm anh xác nhận xem có đúng không.”

Chu Tây Dã hỏi thẳng:

“Làm sao cô biết tôi ở đây, còn biết rõ tôi được phân vào đội nào?”

Ngay cả anh, sau khi đến đây rồi mới biết mình được phân vào đại đội 03 của hệ chỉ huy tác chiến. Cả đội đều là tinh anh được tuyển chọn từ toàn quân.

Trong thời gian học tập, trừ trường hợp cần thiết, không được phép liên lạc với bên ngoài.

Anh thậm chí còn chưa báo tin về nhà, ngay cả Khương Tri Tri cũng không biết. Vậy mà Tôn Hiểu Nguyệt lại tìm đến chính xác như vậy?

Tôn Hiểu Nguyệt không ngờ điểm chú ý của Chu Tây Dã lại rơi vào đây, mặt lập tức đỏ bừng:

“Tôi… tôi nghe bố tôi nhắc đến. Anh xuất sắc như vậy, bố tôi thường xuyên khen anh ở nhà.”

Chu Tây Dã nhìn vào ánh mắt lảng tránh của cô ta:

“Bố cô cũng không thể biết tôi ở đội nào. Cô rốt cuộc biết bằng cách nào?”

Tôn Hiểu Nguyệt lập tức cứng họng. Đây là chuyện bảo mật đến vậy sao? Ngay cả Khương Chấn Hoa cũng không biết ư?

Trong đầu cô xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ xem nên nói dối thế nào cho tròn.

“Chu Tây Dã!”

Khương Tri Tri đẩy xe đạp đến, khoảng cách không xa không gần, giòn giã gọi một tiếng, trừng to mắt tức giận nhìn Chu Tây Dã.

Cô đã nhìn thấy rồi!

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt nhưng không lập tức quay đầu bỏ đi, còn nói với cô ta tận ba câu!

Chu Tây Dã quay đầu lại, thấy Khương Tri Tri đứng bên lề đường với chiếc xe đạp, gương mặt nhỏ nhắn không biết là vì tức giận hay lạnh mà đỏ bừng. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia lửa giận, như thể ngay giây tiếp theo có thể thiêu rụi anh.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Tôn Hiểu Nguyệt:

“Chuyện cô mơ thấy, nếu còn xảy ra lần nữa, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Gần đây họ đang liên tục nhấn mạnh việc xóa bỏ mê tín phong kiến. Khi đó, e là các đơn vị liên quan sẽ mời cô đến làm việc.”

“Còn nữa, cô biết tôi ở đây từ đâu, tốt nhất là suy nghĩ kỹ xem có muốn nói thật hay không.”

Tôn Hiểu Nguyệt tức đến nghẹn thở, nhìn Chu Tây Dã quay lưng bước nhanh về phía Khương Tri Tri, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền.

Cái tên Chu Tây Dã này, sao lại giống hệt Khương Tri Tri vậy?

Khương Tri Tri mở miệng là muốn tố cáo cô ta.

Còn Chu Tây Dã, tuy rằng nghe có vẻ khách sáo, nhưng thực chất cũng cùng một ý—muốn tố cáo cô!

Khương Tri Tri kiêu ngạo hếch cằm, nhìn Chu Tây Dã đang tiến lại gần, hừ lạnh một tiếng.

Chu Tây Dã thấy dáng vẻ như một cái đuôi nhỏ sắp vểnh lên của cô, trong mắt không nhịn được mà ánh lên ý cười:

“Sao đột nhiên đến đây? Còn giận thế này?”

Khương Tri Tri lại hừ một tiếng, ánh mắt rơi trên người Tôn Hiểu Nguyệt phía sau Chu Tây Dã, cố ý nói:

“Nếu em không đến, làm sao có thể thấy anh hẹn hò với cô gái khác chứ? Chu Tây Dã à Chu Tây Dã, không ngờ anh lại là người như vậy! Để vợ mình ở nhà chịu cảnh phòng không gối chiếc, còn bản thân thì ở đây vui vẻ bên hồng nhan tri kỷ!”

Chu Tây Dã bất đắc dĩ, đưa tay chạm nhẹ vào trán cô:

“Đừng nói bừa, anh cũng không biết cô ta tìm đến bằng cách nào. Được rồi, đừng giận nữa, đừng để những người không liên quan làm em bực mình.”

Tôn Hiểu Nguyệt vốn định mặt dày bước tới chào hỏi Chu Tây Dã và Khương Tri Tri thêm lần nữa.

Nhiệm vụ của cô ta vẫn chưa hoàn thành, nếu cứ đi như vậy, người kia chắc chắn sẽ không cho cô ta chút lợi ích nào.

Kết quả là vừa đến gần đã nghe Chu Tây Dã nói “người không liên quan”.

Cắn chặt răng, cuối cùng cô ta vẫn lặng lẽ quay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-240.html.]

Khương Tri Tri nhìn theo bóng dáng xám xịt của Tôn Hiểu Nguyệt, đợi cô ta đi xa rồi mới tò mò hỏi:

“Cô ta đến tìm anh làm gì? Không phải muốn quyến rũ anh đấy chứ?”

Chu Tây Dã phủ nhận ngay lập tức:

“Đừng nói lung tung, cô ta nói mơ thấy Trương Triệu bị thương.”

Rồi anh đón lấy tay lái xe đạp từ tay Khương Tri Tri:

“Em chưa ăn đúng không? Chúng ta đến nhà ăn trước, vừa ăn vừa nói.”

Khương Tri Tri nhìn người lính gác nghiêm nghị đứng ở cổng, có chút mong chờ:

“Em cũng được vào à?”

Chu Tây Dã gật đầu:

“Ừ, người nhà có thể vào, nhưng không được đi vào khu huấn luyện và khu ở của bọn anh. Chỉ có thể ăn ở nhà ăn dành cho người thân phía trước.”

Khương Tri Tri đi theo Chu Tây Dã đến cổng để đăng ký vào trong.

Vừa bước vào cổng, đúng lúc giờ cơm trưa, những đội quân xanh lục chỉnh tề bước qua, khí thế hiên ngang, tinh thần phấn chấn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Tri Tri cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhỏ giọng lẩm bẩm với Chu Tây Dã:

“Đây đều là những vị tướng tương lai cả.”

Chu Tây Dã bất đắc dĩ:

“Nhìn đường đi, ở đây không được tùy tiện nhìn ngang dọc.”

Khương Tri Tri nghe giọng anh nghiêm túc, sững lại:

“Tại sao?”

Chu Tây Dã vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị:

“Dễ làm lộ bí mật.”

Khương Tri Tri lập tức phản ứng lại:

“Chu Tây Dã, anh đừng có nhỏ mọn như vậy chứ. Em chỉ nhìn một chút thôi mà cũng không được à?”

Chu Tây Dã mỉm cười, khẽ đáp:

“Ừ, không được.”

Hai người nghiêm chỉnh đi tiếp, nhưng miệng vẫn nhỏ giọng luyên thuyên, cho đến khi đến nhà ăn dành cho người thân.

Nhà ăn này được chuẩn bị cho gia đình giáo viên và người thân của quân nhân đến thăm. Thức ăn đơn giản, giá rẻ, nhưng quan trọng nhất là rất ngon.

Chu Tây Dã lấy cho Khương Tri Tri vài chiếc bánh bao nhân đậu, thêm hai bát cháo ngô, rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Trong nhà ăn không có nhiều người, vì đa số người nhà giáo viên đều mang đồ ăn về nhà ăn.

Khương Tri Tri nhìn quanh một lượt, cảm thán:

“Nơi này cũng tốt ghê nhỉ.”

Trong nhà ăn còn có hệ thống sưởi, không như trường y của cô, vẫn còn phải đốt lò sưởi than.

Cắn một miếng bánh bao, cô lập tức trầm trồ:

“Bánh bao ngon quá! Em với mẹ còn lo anh ăn uống không đủ tốt cơ đấy.”

Nhìn Chu Tây Dã ngồi đối diện, cô suy nghĩ một chút, rồi nhích lại gần ngồi cạnh anh.

Chu Tây Dã lập tức dịch sang một chút, giữ khoảng cách:

“Ở đây phải chú ý ảnh hưởng.”

Khương Tri Tri cười hì hì:

“Như vậy mới dễ nói chuyện.”

“Anh kể rõ hơn chuyện của Tôn Hiểu Nguyệt xem nào?”

Chu Tây Dã thuật lại lời Tôn Hiểu Nguyệt đã nói:

“Xung đột đúng là có xảy ra, nhưng Trương Triệu có bị thương hay không, anh còn phải xác nhận. Nếu cậu ấy thật sự bị thương, vậy thì vấn đề của cô ta rất nghiêm trọng.”

Khương Tri Tri nhíu mày:

“Cô ta… không phải đang làm việc cho gián điệp đấy chứ?”

Cô không ngạc nhiên khi Tôn Hiểu Nguyệt biết chuyện này, vì bản thân cô đã trọng sinh, những gì xảy ra ở kiếp trước cô đều nhớ rõ.

Nhưng động cơ đột nhiên tìm đến Chu Tây Dã của cô ta, thì chắc chắn không đơn giản…

Loading...