Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 252.
Cập nhật lúc: 2025-04-11 11:16:39
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri nóng lòng muốn ra ngoài nhưng bị Chu Tây Dã giữ tay lại: “Đừng vội, đợi cô ta ra đã.”
Anh lại nhìn quanh quầy hàng trong cửa tiệm, rồi hỏi Khương Tri Tri: “Em có muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Khương Tri Tri kinh ngạc nhìn Chu Tây Dã. Giờ phút này rồi mà anh vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn kẹo hồ lô sao?
Chu Tây Dã nhẹ nhàng vỗ vai cô, ra hiệu bảo cô chờ, rồi đi đến quầy hàng, mua một xâu kẹo hồ lô và thêm ba xu kẹo trái cây.
Anh đưa kẹo hồ lô cho Khương Tri Tri, rồi nhét kẹo trái cây vào túi áo khoác của cô: “Kẹo quýt, có vị chua giúp tỉnh táo.”
Khương Tri Tri cười híp mắt, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vẫn chưa ra.”
Chu Tây Dã rất kiên nhẫn: “Không cần vội, bây giờ chúng ta đi ăn trước.”
Chưa kịp ra khỏi cửa thì Tôn Hiểu Nguyệt đã từ bưu điện đi ra. Trông cô ta có vẻ không ổn, đứng ở cửa bưu điện nhìn quanh một vòng, rồi nhanh chóng đi về phía họ.
Khương Tri Tri “ồ” một tiếng: “Cô ta phát hiện ra chúng ta rồi?”
Chu Tây Dã nhìn Tôn Hiểu Nguyệt đang băng qua đường: “Chắc là có người báo cho cô ta.”
Xem tình hình hiện tại, Tôn Hiểu Nguyệt ngốc nghếch thế này, đối phương ngoài việc sắp xếp cho cô ta đóng vai con gái nhà họ Khương thì cũng chẳng giao cho cô ta nhiệm vụ gì khác. Nếu không, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Ngay khoảnh khắc Tôn Hiểu Nguyệt định vén rèm cửa bước vào, Khương Tri Tri đã nhanh tay hơn, vén rèm lên trước. Chiếc xiên kẹo hồ lô trên tay suýt nữa đ.â.m vào mặt Tôn Hiểu Nguyệt, miệng cô kêu lên kinh ngạc: “Ái chà…”
Tôn Hiểu Nguyệt cũng bị giật mình, lùi lại một bước. Nhìn thấy Khương Tri Tri, trong lòng cô ta giật thót: “Sao cô lại ở đây?”
Vừa rồi cô ta đã gọi điện cầu cứu, muốn nhờ đối phương giúp cô ta xử lý Khương Tri Tri, nhưng lại bị chửi là đồ ngu, còn bị cảnh cáo rằng Chu Tây Dã chắc chắn đang ở gần bưu điện.
Bên kia còn dặn cô ta phải im lặng, đừng gây chuyện, nếu không thì cuốn gói về quê.
Mắng xong, đối phương lập tức cúp máy.
Tôn Hiểu Nguyệt không cam lòng. Cô ta không tin Chu Tây Dã và Khương Tri Tri lại chờ sẵn trong tiệm để giám sát mình. Dù gì cũng là họ đi ra trước, chẳng lẽ họ có khả năng tiên đoán?
Không ngờ, bọn họ thực sự ở đây!
Khương Tri Tri nhìn cô ta với vẻ chán ghét: “Tránh ra, đừng cản đường.”
Tôn Hiểu Nguyệt tức đến mức trừng mắt, nhưng chẳng có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ lùi lại hai bước.
Khương Tri Tri liếc cô ta một cái, vừa ăn kẹo hồ lô vừa chậm rãi bước ra ngoài.
Chu Tây Dã theo sát sau Khương Tri Tri, không thèm liếc nhìn Tôn Hiểu Nguyệt lấy một lần, cứ thế lướt qua cô ta, còn bận rộn quấn khăn cho Khương Tri Tri.
Tôn Hiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng hai người họ đi xa, lại quay đầu nhìn cửa tiệm. Cô ta hơi do dự. Chẳng lẽ Chu Tây Dã và Khương Tri Tri đã chờ ở đây từ trước, biết cô ta sẽ đến bưu điện gọi điện thoại sao?
Hay chỉ là trùng hợp? Làm sao họ có thể đoán được cô ta chắc chắn sẽ gọi điện chứ?
Đầu óc vốn không nhanh nhạy của Tôn Hiểu Nguyệt giờ càng rối rắm hơn. Cô ta ôm đầu, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức từng đợt tràn lên.
…
Khương Tri Tri cười hí hửng cùng Chu Tây Dã đi đến nhà ăn quốc doanh gần đó. Họ mang theo bánh bao, chỉ gọi hai phần mì nước để chấm bánh bao ăn.
“Chúng ta không đi điều tra xem Tôn Hiểu Nguyệt gọi điện cho ai sao?”
Khương Tri Tri rất tò mò, tra ra không phải sẽ biết ngay đối phương là ai sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-252.html.]
Chu Tây Dã lại lắc đầu, ghé sát tai Khương Tri Tri nói nhỏ: “Không cần vội, hơn nữa cũng rất dễ tra. Bên chỗ tổng đài đều có ghi lại, Tống Đông chỉ cần hỏi một câu là biết ngay. Nhưng vừa rồi Tôn Hiểu Nguyệt đứng trước cửa bưu điện do dự một lúc, sau đó mới đi thẳng đến cửa tiệm, chứng tỏ đối phương đã nhắc nhở cô ta. Cô ta đến đây chính là để xác nhận lời đối phương nói.”
Khương Tri Tri hưng phấn gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, em hiểu rồi! Đối phương chắc chắn cũng đang chán nản vì Tôn Hiểu Nguyệt ngốc nghếch. Lúc này hắn ta gọi điện, trong lòng chắc cũng hoảng hốt lắm, vì ẩn nấp bao lâu nay, có thể sắp bị lộ rồi.”
“Vậy nên, bây giờ chúng ta chơi chiến thuật tâm lý, xem ai lộ diện trước.”
Chu Tây Dã mỉm cười, gắp miếng thịt duy nhất trong bát đưa cho Khương Tri Tri: “Ăn cơm trước đã, vẫn còn ngày mai mà, cứ để bọn họ căng thẳng trước đã.”
Anh hiểu rõ một điều: đối phương đã sử dụng Tôn Hiểu Nguyệt thì chắc chắn cũng biết cô ta sẽ có vấn đề, và ắt hẳn đã có cách đối phó.
Không thể nào để một kẻ ngu ngốc như vậy làm b.o.m nổ chậm, nên dù có vạch trần được, chưa chắc đã là con cá lớn cuối cùng.
Khương Tri Tri nghĩ mà thấy vui vẻ, ngay cả miếng thịt trong miệng cũng cảm thấy thơm ngon hơn hẳn: “Chiều nay anh đi đâu?”
Chu Tây Dã suy nghĩ một chút: “Anh đi làm chút việc, sau đó về nhà.”
Khương Tri Tri cười tít mắt: “Tốt quá, em tan học cũng sẽ cố gắng về sớm.”
Hoàn toàn quên mất hôm nay nhà có khách.
Buổi chiều vào lớp, Tôn Hiểu Nguyệt rất ngoan ngoãn, ngồi im như thể đang học hành chăm chỉ lắm.
Khương Tri Tri để ý thấy một số bạn học từng trò chuyện với mình cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô hơi tò mò, nhân giờ ra chơi liền hỏi Cát Thanh Hoa: “Chị Thanh Hoa, trưa nay có chuyện gì sao? Sao bọn họ nhìn em kỳ quái vậy?”
Cát Thanh Hoa vốn định không nói để tránh Khương Tri Tri khó chịu, nhưng thấy cô nhạy bén như vậy, đành thở dài: “Họ nghe Tôn Hiểu Nguyệt nói chồng em hơn em cả chục tuổi, liền nghĩ em còn nhỏ thế này mà chịu lấy một ông già ngoài ba mươi, chắc chắn là vì gia thế của cậu ấy.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tri Tri, em đừng để tâm, chị biết tình cảm giữa em và Chu Tây Dã rất tốt, hai người rất xứng đôi mà.”
Khương Tri Tri chống cằm, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chị Thanh Hoa, không phải vậy đâu. Anh ấy trông già là vì từng ở vùng cao vài năm, sau đó lại làm nhiệm vụ ở biên giới, nơi đó cường độ tia cực tím mạnh, cộng thêm huấn luyện gian khổ nên nhìn mới có vẻ già hơn tuổi. Nếu anh ấy trắng trẻo thư sinh trở về, thì chứng tỏ anh ấy đã trốn tránh nhiệm vụ rồi.”
Nghe xong, Cát Thanh Hoa lập tức áy náy: “Tri Tri, chị không có ý đó đâu. Chị hiểu mà, Chu Tây Dã chắc chắn đã trải qua rất nhiều khó khăn. Nếu không có sự hy sinh của những người như anh ấy, chúng ta làm sao có thể yên ổn ngồi học trong lớp thế này được?”
Khương Tri Tri không nói gì, lại chống cằm nhìn về phía Tôn Hiểu Nguyệt.
Bất ngờ đứng dậy, sải bước đi thẳng đến bàn của cô ta.
Cát Thanh Hoa giật mình, sợ cô đi gây chuyện, vội vàng đuổi theo.
Khương Tri Tri chống hai tay lên bàn, cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Tôn Hiểu Nguyệt.
Tôn Hiểu Nguyệt bị dọa sợ, trợn trừng mắt nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”
Khương Tri Tri mỉm cười: “Tám chuyện với cô thôi, cô sợ gì chứ? Chúng ta chơi một trò chơi đi?”
Tôn Hiểu Nguyệt cảnh giác nhìn cô: “Trò gì? Tôi phải đọc sách, không có thời gian chơi với cô.”
Khương Tri Tri không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.
Nhìn đến khi ánh mắt Tôn Hiểu Nguyệt bắt đầu d.a.o động, cô mới cười nói: “Chúng ta chơi ‘thật hay thách’, cô nói một chuyện của tôi, tôi nói một chuyện của cô, thế nào?”
Tôn Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy như bị bóp nghẹt cổ họng, tay siết chặt quyển sách, trừng mắt nhìn Khương Tri Tri.
Cô ta nào dám cá cược với Khương Tri Tri chứ!
Khương Tri Tri nhếch môi cười, quay sang nhìn bạn cùng bàn của Tôn Hiểu Nguyệt: “Để bạn học Trình Phong làm chứng nhé? Tôn Hiểu Nguyệt, cô không dám sao?”