Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 266.
Cập nhật lúc: 2025-04-14 02:28:45
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Chu Tiểu Xuyên cũng không kìm được: “Mẹ, con có phải là con ruột của bố mẹ không?”
Phương Hoa nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Xuyên, dứt khoát đáp: “Không phải!”
Hai chữ “không phải” khiến Chu Tiểu Xuyên sững sờ, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Hoa: “Mẹ, là thật sao?”
Phương Hoa gật đầu: “Đúng, là thật. Con đã nghe được gì bên ngoài rồi? Nói đi, để mẹ nghe xem.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tiểu Xuyên nghẹn ngào: “Họ nói con không phải con ruột của nhà họ Chu, còn nói bố mẹ ruột của con đã c.h.ế.t vì cứu bố mẹ, nên bố mẹ mới nhận nuôi con.”
Phương Hoa cười lạnh: “Vậy nên, con nghĩ rằng con có thể muốn làm gì thì làm trong nhà này? Con nghĩ rằng bố mẹ đối tốt với con chỉ vì áy náy? Con nghĩ rằng bố mẹ nghiêm khắc với con là vì có lỗi với bố mẹ ruột của con sao?”
“Chu Tiểu Xuyên, con thật sự… thật sự giỏi lắm. Con lớn như vậy rồi, tự mình suy nghĩ xem, bao nhiêu năm qua, bố mẹ đối tốt với con có phải là thật lòng không? Mỗi lần dạy dỗ con có phải vì con làm sai chuyện gì không?”
“Không ngờ rằng, con lớn như vậy rồi mà vẫn không có chút suy nghĩ nào, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được.”
“Giờ mẹ nói rõ cho con biết, bố ruột của con là em trai ruột của mẹ. Bố mẹ con không phải c.h.ế.t vì cứu ai cả, mà chỉ là gặp tai nạn ngoài ý muốn, để lại con khi đó vừa mới chào đời.”
“Chuyện này, con có thể tự đi hỏi thăm. Mẹ tự thấy bao năm qua nuôi con chưa từng có lỗi với con, thậm chí còn đối xử với con tốt hơn cả anh trai con.”
“Con tự nghĩ đi, lúc nhỏ nhà mình còn khó khăn, có kẹo là ai được ăn trước? Là con! Anh con phải đợi con ăn không hết mới được chia nửa cái kẹo.”
“Con có nhớ lúc con bảy, tám tuổi không? Những năm đói kém, nhà nào cũng không có gì ăn, có ít bột mì trắng cũng để dành hết cho con ăn. Khi đó anh con cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đói đến mức phải uống từng bát nước lạnh, nhường khẩu phần ăn cho con.”
“Con tranh giành một củ khoai lang với đám trẻ con, anh con giúp con, rồi cõng con về nhà. Sau đó anh con lại đi lén lấy hai cái bánh bao cho con, còn anh con thì bị bố con treo lên đánh, chuyện này con cũng quên rồi sao?”
Nước mắt Chu Tiểu Xuyên trào ra: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”
Mắt Phương Hoa cũng đỏ hoe: “Sao mẹ không nói chứ? Mẹ chỉ có một đứa con ruột, nhưng mẹ luôn thiệt thòi với nó, một lòng một dạ chăm sóc con. Vậy mà con lại nghi ngờ mẹ như thế, mẹ không đau lòng sao?”
“Tiểu Xuyên, con thật sự làm mẹ lạnh lòng. Hai mươi hai năm qua, có ngày nào mẹ bạc đãi con không? Anh con khó khăn lắm mới cưới được vợ, con mà có chút tình người thì con không nên có ác cảm với nó.”
“Dù cho nó có không tốt thế nào đi nữa, thì nó cũng là vợ của anh con, là chị dâu của con. Căn bản không đến lượt con ghét bỏ.”
Chu Tiểu Xuyên hoảng hốt muốn giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Nói một hồi, lại không thể nói nên lời.
Phương Hoa thực sự rất mệt mỏi, cũng rất thất vọng: “Những gì cần nói mẹ cũng đã nói hết rồi. Mỗi năm đi tảo mộ cho cậu của con, thực ra chính là mộ của bố mẹ ruột con. Nếu có thời gian, con hãy tự đến đó mà xem.”
“Bây giờ, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là ai nói với con rằng con không phải con ruột của nhà họ Chu? Là ai đang gièm pha sau lưng?”
Chu Tiểu Xuyên do dự một lát, lắp bắp: “Là Tiểu Lục, Tiểu Lục nói với con.”
Phương Hoa gật đầu: “Được, lời người ngoài nói thì con tin, còn những gì chúng ta nói thì con lại nghĩ là muốn hại con! Tiểu Xuyên, con đúng là… đúng là rất giỏi.”
Nói xong, bà không thèm nhìn Chu Tiểu Xuyên nữa, mà đi đến chỗ ngồi, nhìn Khương Tri Tri vẫn đứng bên cạnh: “Tri Tri, chúng ta ăn cơm, không cần để ý đến nó.”
Chu Tiểu Xuyên đứng tại chỗ sững sờ rất lâu, xác nhận rằng lần này Phương Hoa không giống như trước đây, vừa mắng vừa gọi cậu ăn cơm.
Trong lòng cậu càng thêm khó chịu. Cậu ta không muốn chấp nhận sự thật rằng mình không phải con ruột của nhà họ Chu.
Gần đây cậu ta luôn làm loạn, chẳng qua vì cậu ta rất ghét Khương Tri Tri.
Nhìn thấy Khương Tri Tri cướp đi tình yêu thương của hết người này đến người khác, cậu ta càng thấy khó chịu.
Trong lòng ghen tị, nên càng ghét Khương Tri Tri hơn.
Nhưng những lời vừa rồi của Phương Hoa như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu ta.
Cậu ta có tư cách gì mà làm loạn chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-266.html.]
Cậu ta đứng im lặng tại chỗ rất lâu. Khi Phương Hoa và Khương Tri Tri gần ăn xong, cậu ta lặng lẽ đi vào bếp, múc một bát cháo, rồi lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm.
Phương Hoa chỉ bình tĩnh liếc nhìn Chu Tiểu Xuyên một cái, rồi quay sang Khương Tri Tri:
“Ăn xong con mau đi rửa mặt rồi học bài, bếp để mẹ dọn.”
Khương Tri Tri cũng không khách sáo, mấy ngày nay cô đúng là đã bỏ lỡ một phần kế hoạch của mình:
“Mẹ, vậy làm phiền mẹ rồi.”
Cô lại liếc nhìn Chu Tiểu Xuyên, không ngờ phản ứng cuối cùng của cậu ta lại như thế này. Cô cứ tưởng cậu ta sẽ tức giận bỏ nhà đi cơ.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, bây giờ mà bỏ nhà đi, nếu không cẩn thận bị bắt thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Những ngày tiếp theo, Khương Tri Tri vô cùng bận rộn. Mỗi trưa cô đều phải đến tìm Kim Hoài Anh để học, sáng dậy sớm, tối ngủ muộn để ôn lại các kiến thức.
Lúc rảnh rỗi, trong đầu cô toàn là những câu khẩu quyết mà Kim Hoài Anh dạy, cùng với các phương pháp chẩn đoán bệnh qua tướng mạo: nhìn lưỡi, quan sát tròng mắt, tai…
Từ những bệnh vặt đến các chứng nan y khó trị, tất cả đều nhồi nhét vào đầu Khương Tri Tri như kiểu nhồi vịt vậy.
Kim Hoài Anh còn thấy cô có năng khiếu, nên cố tình thêm nhiều nội dung khó hơn, bắt cô tự phân tích rồi viết báo cáo cho ông xem.
Mỗi ngày, ông đều dặn cô một câu: “Dù bất cứ lúc nào, cũng đừng quên mục đích học y của con.”
Ngày nào cũng bận rộn như thế, Khương Tri Tri thậm chí còn không có thời gian để nghĩ đến Chu Tây Dã.
Gần đây, Chu Tiểu Xuyên dường như có chút thay đổi, nhưng chỉ là đối với Phương Hoa. Mỗi ngày cậu ta đều giúp bà rửa rau, thu dọn quần áo, rửa bát, thậm chí còn pha trà cho bà.
Khương Tri Tri cũng không rõ là caạu ta thực sự đã nhận ra lỗi lầm, hay chỉ đơn giản là sợ phải lang thang đầu đường xó chợ.
Dù sao thì cô vẫn không nói chuyện với Chu Tiểu Xuyên, mà cậu ta cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cô.
Ở trường, Tôn Hiểu Nguyệt cũng yên tĩnh hơn nhiều, trông có vẻ như đang rất chăm chỉ học hành. Mỗi ngày cô ta đều tìm Trình Phong hỏi bài, hai người giúp đỡ nhau khá tốt.
Trong trường còn có lời đồn rằng hai người đang hẹn hò, nhưng cả hai đều không thừa nhận.
Chớp mắt đã sắp đến cuối năm, chương trình học ở trường không còn quá căng thẳng nữa. Mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi và kỳ nghỉ Tết, gần đây chủ yếu là ôn tập.
Khương Tri Tri cảm thấy đầu mình lúc nào cũng đầy ắp kiến thức, đến mức sắp nổ tung.
Buổi tối khi ăn cơm, Phương Hoa nhìn lịch rồi nói:
“Ba ngày nữa là Tiểu Niên rồi, Tây Dã khi nào được nghỉ?”
Khương Tri Tri lúc này mới sực nhớ ra rằng mình đã nói sẽ đến thăm Chu Tây Dã nếu có thời gian, nhưng rồi cô cứ bận rộn mãi, hiếm hoi lắm mới có một ngày nghỉ, vậy mà lại chạy đi học với Kim Hoài Anh.
Phương Hoa nói xong, lại nhíu mày:
“Bố con chắc Tết cũng không về đâu. Nhìn xem, sắp năm mới rồi, ông ấy lại càng có cớ để ở lại đơn vị không chịu về.”
Ý định ly hôn, bà chưa từng gạt bỏ dù chỉ một phút giây.
Khương Tri Tri ngước lên nhìn Phương Hoa, chợt sững lại:
“Mẹ, gần đây mẹ có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Phương Hoa lắc đầu: “Không có, mẹ vẫn khỏe lắm.”
Khương Tri Tri vừa mới học xong chẩn đoán qua khuôn mặt, bèn tiến lại gần quan sát thật kỹ:
“Mẹ, sáng mai con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra nhé? Có thể con nhìn không chính xác lắm, nhưng gần đây tim mẹ có phải hơi khó chịu không?”