Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-12 14:59:50
Lượt xem: 52
Tin tức đoàn chiếu phim điện ảnh sắp tới thôn nhanh chóng được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Thời gian chiếu phim điện ảnh được định vào buổi tối 7 giờ rưỡi.
Kết quả mới 3 giờ chiều, đã có người khiêng cả băng ghế ra, mang theo trẻ con, đến sân phơi lúa chiếm vị trí ngồi trước.
Trong đó có không ít người từ thôn khác tới.
Người lớn còn phải làm việc, bị an bài tới chiếm vị trí trước toàn là trẻ con, còn lại mấy người lớn thì là từ thôn khác tới.
Còn vì sao họ không phải làm việc mà tới đây chiếm chỗ để chuẩn bị xem phim?
Dù sao cũng có người lấy cớ xin nghỉ, hoặc bản thân chính là người không cần làm việc, hoặc một số lưu manh rảnh rỗi.
Hôm nay cuối tuần, trường học được nghỉ.
Ba anh em Ninh gia không cần đi học nên rất tích cực mà khiêng ghế dài trong nhà, cũng muốn chiếm vị trí tốt trước.
Ninh Hàng - người bị bắt phải đi đẩy mắt kính, lui về sau một bước thật ớn: “Không đi.”
Tổng kiểm tra sức khỏe của anh có điểm cận thị, cho nên phải dùng mắt kính.
Nhưng anh không muốn đi, cũng phải xem ba ba bảo đi hay không đi.
“Đi thôi, đừng luôn ở lì trong nhà đọc sách, nên đi ra ngoài nhìn đây nhìn đó, rất tốt đối với đôi mắt của con.”
Từ khi biết con thứ hai bị cận thị, Ninh Viễn Hàng vẫn luôn nghĩ để anh sửa lại thói quen sinh hoạt, ít nhất phải sinh hoạt để khỏe mạnh hơn một chút, hoặc ra ngoài hoạt động nhiều hơn, đừng lúc nào cũng chỉ biết ôm một cuốn sách và đọc nó suốt ngày.
“Việc đó chả có liên quan gì đến việc có tốt hay không với đôi mắt của con cả.” Ninh Hàng mặt vô biểu tình nói.
Đáng tiếc sự phản kháng mỏng manh này đối với ba ba anh thì cũng chả làm được cái mẹ gì, cuối cùng vẫn là bị ông bố già cường thế đuổi ra khỏi nhà.
Liếc mắt lườm hai người anh em còn lại của mình.
Không, hai người này chỉ biết vui vẻ thôi.
“Em gái không đi sao?” Ninh Hiên quay đầu nhìn xem, không nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ của em gái, không nhịn được hỏi.
“Tại Tại ở trong phòng bếp với mẹ.” Ninh Hàn nói.
Nếu xem phim điện ảnh, tự nhiên không thể thiếu đồ ăn vặt đi kèm, từ sớm Tô Hân Nghiên đã ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, mùi hương của đồ ăn lập tức bay ra, đã hấp dẫn một cái đuôi nhỏ tham ăn.
Hiện tại Tiểu Tại Tại đang chờ được cho nếm thử, sao có thể đi theo các anh trai ra ngoài phơi nắng?
Tô Hân Nghiên không chỉ chuẩn bị đậu nành rang, cô còn tính toán làm bắp rang bơ và viên chiên.
Để làm bắp rang bơ thực ra không có máy làm bắp rang bơ hay bếp chuyên dụng, nhưng rửa nồi sau khi làm xong sẽ khó hơn vì siro sẽ bám vào đáy nồi.
Nhưng lâu lâu mới làm một lần nên không sao.
Hiếm khi gặp được cơ hội được xem phim điện ảnh thời đại này mà còn là xem ở ngoài trời, hơn nữa đây có thể là bộ phim cuối cùng trong đời của cô, cho nên Tô Hân Nghiên làm rất nghiêm túc.
Chỉ là viên chiên, thì chuẩn bị hai loại là thịt viên cùng đồ ăn viên.
Ngoại trừ những món ăn vặt đó, cô còn chuẩn bị dưa lê, quả mận, thêm vài quả cam to và mọng nước, nhờ chồng sắm vai máy ép nước hoa quả vắt hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-120.html.]
Dùng tay ép nước là phương pháp rất đơn giản, dùng một cái bát lớn, đem quả cam đi rửa sạch sẽ, sau đó gọt vỏ và rửa sạch cam, sau đó bọc vào một miếng gạc, dùng dụng cụ như que để nghiền trực tiếp nước cốt trong gạc là được, cũng có thể được vặn bằng tay.
Chỉ cần người uống không chê là được.
Mỗi người chuẩn bị một cốc nước cam, do trong nhà ai cũng có một cái bình giữ nhiệt, nên cũng chuẩn bị được như vậy.
Bình giữ ấm của Tiểu Tại Tại là ba ba cho.
Ninh Viễn Hàng có ấm nước quân dụng và bình giữ ấm mình mua, một người cũng không cần phải dùng hai bình, dứt khoát cho con gái một cái.
Không cho con trai là bởi vì mấy đứa con trai tất cả đều có bình giữ ấm riêng, không cần cho.
Từ 5 giờ rưỡi chiều tan tầm về đến 7 giờ, Tô Hân Nghiên mới khó khăn chuẩn bị tốt tất cả đồ ăn vặt cho buổi xem phim này.
Sau đó cô liền phát hiện một cái vấn đề lớn.
“Cơm chiều nhà mình còn chưa ăn đâu!”
“Lúc này còn ăn cơm chiều gì nữa, có mấy thứ này xuống bụng, cũng đủ no rồi.” Bà Ninh căn bản vô tâm tư ăn cơm chiều, bà chỉ nhớ thương đồ ăn vặt do con dâu làm thôi.
Ngửi mùi vị kia, cũng thật thơm.
Tự nhiên cảm thấy mẹ chồng nói có lý, Tô Hân Nghiên cũng liền không rối rắm vấn đề cơm chiều nữa.
Chủ yếu cũng là cô cũng chuẩn bị đồ vật nhiều, sau lại còn làm lấy vài củ khoai lang và khoai tây cắt lát làm khoai chiên.
Nhiều đồ vật thế này, cô sợ cuối cùng lại ăn không hết.
Sợ sẽ đến trễ, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ người một nhà liền kết bạn ra cửa.
Ninh Viễn Hàng muốn ôm Tiểu Tại Tại, lại bị bé né tránh, tiểu gia hỏa nói muốn đi đỡ bà nội.
Thật ra là bà nội nắm tay dắt bé đi.
Không được bế con gái, Ninh Viễn Hàng dứt khoát đi dắt tay vợ.
Tô Hân Nghiên bị hành động của anh dọa nhảy dựng, nhịn không được dỗi nói: “Anh làm gì đấy? Cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.”
“Trời tối như vậy, nhìn không thấy đâu, hơn nữa, tụi mình là vợ chồng, dắt cái tay vợ là danh chính ngôn thuận, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.” Xét về phúc lợi của bản thân, nam nhân chính là loại người tình nguyện chơi xấu cũng không muốn buông tay.
Bị anh trêu đến không có cách, Tô Hân Nghiên dứt khoát bơ anh luôn.
“Rổ có nặng hay không? Để anh bê giúp.”
Ninh Viễn Hàng duỗi tay muốn tiếp nhận rổ trên tay vợ.
“Không cần, anh còn phải cầm nước trái cây nữa mà.” Tô Hân Nghiên tránh.
Ninh Viễn Hàng phải cầm bình giữ nhiệt của cả nhà, chỗ đó còn nặng hơn cái rổ đồ ăn vặt trong tay cô.
Thấy vợ nhất định muốn tự mình cầm, Ninh Viễn Hàng cũng không bắt buộc.
Họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã tới sân phơi thóc vốn đã chật cứng người, người lớn tụ tập thành nhóm ba năm bàn tán xôn xao, trẻ con thì rượt đuổi, đánh nhau khắp nơi.
Tiếng ồn ào thậm chí còn át cả âm thanh của đội chiếu trước đang điều chỉnh thiết bị âm thanh.
“Ba ba mẹ, chúng con ở bên này!”