Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-09-12 15:12:23
Lượt xem: 59
Ninh Hàn đã đến trước để chiếm một cái vị trí tốt, từ xa liền nhìn thấy thân ảnh của người nhà tới gần, anh vội vàng chạy ra khỏi đám người, sải bước mà đi tới, nhanh tay bế em gái lên, thuận tay đỡ lấy bà nội, dùng thân thể cao lớn của mình ngăn trở dòng người, phòng ngừa những người đó tối lửa tắt đèn mà nhìn không thấy, đụng vào bà nội.
“Đi thôi, con mang mọi người đi đến vị trí tốt con chiếm được.”
Người quá nhiều, lại rất ồn, không phải nơi để nói chuyện, Ninh Hàn dứt khoát không nói nữa, trực tiếp đưa người nhà đi tìm hai người em ở kia.
Ninh Hiên đằng trước đã kích động đến không nhịn được, ngồi ở ghế dài hướng về phía anh hai lớn tiếng nói cái gì.
Vẻ mặt của Ninh Hàng vẫn là trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi nhìn kỹ càng, có thể thấy được vẻ mắt sống không còn gì luyến tiếc.
Nhìn ra anh hai khó chịu, Tiểu Tại Tại lộ ra vẻ mặt đồng tình.
“Anh hai thật đáng thương mà.”
Âm thanh xung quanh khá lớn, trực tiếp đem câu này cảm thán này của bé giấu đi.
Còn may, người lớn trong nhà tới gần gián tiếp cứu vớt Ninh Hàng đang bị em trai làm phiền đến mức sắp bùng nổ.
Anh không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm, dịch tới bên người bà nội ngồi.
Bên này đã tương đối an tĩnh đi một chút.
“Anh hai ăn viên chiên này.” Tiểu Tại Tại chọc một viên thịt bằng que tre do ba ba làm cho anh hai ăn.
“Cảm ơn em gái.” Bị hai người anh em kéo ra đây mấy tiếng đồng hồ, còn chưa được ăn cơm chiều, Ninh Hàng xác thật cũng đói bụng.
Anh nhận thịt viên, nhét vào trong miệng.
Nhai mấy miếng, phát hiện ăn rất ngon, không thể không tăng tốc độ ăn của mình, ăn xong lại đi đến bên mẹ để lấy cho một vài xiên rau củ khác.
So sánh với thịt, kỳ thật Ninh Hàng càng thích xiên rau củ hơn.
Phim điện ảnh chưa bắt đầu, Tiểu Tại Tại đã một tay cầm thịt viên, một tay bắp rang, ăn đến miệng đầy dầu.
“Cháu uống hớp nước trái cây này đi.”
Sợ cháu gái nghẹn, bà Ninh đã bóp mà bé để bé dừng ăn và cho bé uống nước trái cây.
Ở trung tâm sân phơi, một tấm màn lớn được dựng lên, sau màn chiếu của máy, tấm màn sáng lên và một bức tranh hiện ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khán giả im lặng ngay lập tức, không ai nói thêm câu nào nữa.
Không ảnh hưởng tới người khác, cũng không ảnh hưởng tới việc chính mình xem phim.
Khi âm nhạc dạo đầu của buổi chiếu bắt đầu, bộ phim bắt đầu.
Tiểu Tại Tại nhìn chằm chằm vào màn hình không ngừng chiếu trên màn hình, hai mắt không ngừng chăm chú, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong bộ phim điện ảnh này, thậm chí còn không thèm ăn đồ ăn vặt.
Cũng may là bé vừa ăn nhiều nên bây giờ không đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-121.html.]
Ngoại trừ Tiểu Tại Tại, cả Ninh gia xem chuyên chú nhất còn có Ninh Hiên.
Nếu hiện tại có người nhìn mặt cậu kĩ, nhất định sẽ phát hiện, hai mắt cậu, giống như phát hiện được một núi vàng, lóe sáng đến kinh người.
Tiểu Tại Tại ngạc nhiên phát hiện.
Phim điện ảnh này thật thần kỳ.
Không chỉ có là bởi vì bên trong có rất nhiều người có thể chuyển động, những người đó nói còn rất lớn, vang đến mức toàn bộ sân phơi lúa đều nghe thấy, còn bởi vì bé cư nhiên đọc không được, những tâm tư trên mặt người đó.
Chẳng lẽ năng lực của bé bị lỗi?
Trên đỉnh đầu Tiểu Tại Tại xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.
Nhưng khi bé quay đầu đi xem người khác, nhờ ánh sáng của máy chiếu bé vẫn đọc được những dòng kim sắc trên đầu người khác, vậy chứng minh năng lực của bé không bị sao cả, vậy vì sao bé lại không đọc được tâm tư của những người kia?
Nghi hoặc vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng Tiểu Tại Tại, thế cho nên khi kết thúc phim, bé xem đến đều có chút thất thần.
“Tại Tại.”
Đến khi phim điện ảnh kết thúc, mọi người chậm rãi rời đi, Tô Hân Nghiên mới chú ý tới cảm xúc của con gái không thích hợp.
“Mẹ ôm.” Tiểu Tại Tại duỗi tay nhỏ cầu ôm.
Tô Hân Nghiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt con gái, cô cúi người bế bé lên, bị con gái thuần thục mà ôm cổ, đầu nhỏ để sát vào, nói nhỏ: “Mẹ, Tại Tại không nhìn được mấy thứ trên mặt những người đó.”
Câu nói này không đầu không đuôi.
Người không biết nội tình nghe xong, còn tưởng rằng Tiểu Tại Tại tuổi nhỏ đã bị cận thị, thế cho nên xem phim điện ảnh thấy không rõ mặt diễn viên, mà Tô Hân Nghiên biết được nội tình trong lòng lại hiểu rõ.
Cô an ủi con gái: “Không có việc gì, những người đó chỉ là một mảnh hình ảnh, không phải là người thật sự, con không đọc được cũng bình thường.”
Đồng thời đáy lòng cô xác định, năng lực này của con gái, chỉ có thể ở mặt đối mặt nhìn, mới có thể phát huy tác dụng.
Và các phương pháp gián tiếp như xem phim hoặc ảnh không có tác dụng.
Kết quả này cũng không ngoài ý muốn.
Nếu là Tiểu Tại Tại thật có thể chỉ dựa vào ảnh chụp hay ghi hình liền đọc ra tâm tư của người khác, vậy cũng quá nghịch thiên.
Tiểu Tại Tại thành công được mẹ trấn an, rất nhanh liền đã quên chuyện này.
Bởi vì bé đang ăn cơm nha.
Vừa rồi chỉ lo xem phim điện ảnh, nên quên ăn đồ ăn luôn, hiện tại đồ ăn đã lạnh, nhưng vẫn rất đói , cái bụng nhỏ vẫn luôn sôi sùng sục, nên mọi chuyện vẫn nên vất ra sau đầu.
Đồng dạng xem phim quên ăn còn có cả Ninh Hiên.
Sau khi hai anh em nhà này về nhà, dứt khoát liền ngồi vây quanh trước bàn cơm, ngươi một xiên viên ta một lát khoai, đem đồ ăn vặt còn thừa đều xử lý hết.
Sợ con nhỏ ăn đồ ăn lạnh sẽ bị tiêu chảy, cho nên sau khi về nhà Tô Hân Nghiên liền đem tất cả làm nóng lên, mới cho các bé ăn.