Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:40:50
Lượt xem: 60
Cho nên chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Kết quả lần trước bị Trần Đại Bình ngửi được mùi vị, chạy tới xin một ngụm, không nghĩ tới điều này lại khiến người ta nhớ thương.
Trong lúc trò chuyện, cả hai đến khoảng không gian rộng lớn ở trung tâm xưởng máy móc.
Ở đây đã có rất nhiều người đứng, tất cả đều đang chờ nhận phúc lợi cuối năm.
Cả nước mỗi nhà máy xí nghiệp, ngày lễ ngày tết, đều sẽ phát cho nhóm công nhân phúc lợi, trình độ đãi ngộ căn cứ vào hiệu quả của nhà máy mà định.
Là nhà máy sản xuất máy móc tốt nhất trong thị trấn, phúc lợi của nhà máy máy này đương nhiên là tốt nhất.
Lúc này, ngoài những người đứng đông đúc, điều đáng chú ý nhất là những núi nhỏ ngũ cốc, dầu, bánh kẹo và các đồ vật khác trong không gian thoáng đãng.
Bên cạnh thậm chí còn bày bàn dài, phía trên chuẩn bị sẵn một cái hộp số, trên đó có mấy giải nhỏ như hũ men, khăn tắm, hũ bột bồ hết…, giá trị nhất là ba giải đứng đầu.
Giải nhất là TV, do nhà máy sản xuất.
Giải nhì là một chiếc quạt nhỏ, do xưởng máy móc sản xuất.
Giải ba là bình nước nóng, cuối cùng cũng có đồ không phải do xưởng sản xuất.
Nhưng nếu mà Ninh Viễn Hàng nhớ không lầm nói, đây là lúc xí nghiệp của họ và các xí nghiệp khác mua những thứ như bình gốm, vì số lượng tương đối lớn nên họ đã cho thêm một vài thứ trong đó có cái bình này.
"Nó vẫn ... khá hữu ích."
Đó là tất cả những gì anh ấy có thể nói.
“Ba ba, TV!” Tiểu Tại Tại chỉ vào TV vẻ mặt ngạc nhiên.
Không phải bé chưa từng thấy qua TV, chỉ là không phải ở khoảng cách gần TV như vậy.
Làm người quan trọng trong việc phát phúc lợi lần này Ninh Viễn Hàng cùng Lưu Hải Khải và Trần Đại Bình, và các giám đốc của các bộ phận khác đựng tụ họp lại đây.
TV được bày ở giữa bàn dài, chói lọi mà hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Tiểu Tại Tại theo sát ở bên người ba ba chỉ cần duỗi ra tay, là có thể sờ đến.
Nhưng bé lại hiểu chuyện nên không lộn xộn.
Mà là ngoan ngoãn đứng đó, nhiều lắm cũng chỉ như mọi người, thỉnh thoảng nhìn vào TV với ánh mắt háo hức và tò mò.
Trước khi gửi phúc lợi, đương nhiên phải có bài phát biểu của lãnh đạo, điều này đã trở thành một mắt xích cố định.
Lưu Hải Khải thân là xưởng trưởng, cũng là lãnh đạo lớn nhất của xưởng máy móc, theo lý thường hẳn ông là người thứ nhất lên tiếng.
Tất cả những gì ông nói là nhìn lại quá khứ, hướng tới tương lai, từ đó động viên người lao động trong nhà máy năm sau kiên trì nỗ lực, làm việc chăm chỉ, tạo ra năng suất cao hơn cho nhà máy và đóng góp cho đất nước ...
Người trên đài thì thao bất tuyệt, xuống dưới, lại có hai kiểu thành phần một phần thì chỉ chăm chú nhìn các phần thưởng, phần còn lại thì lơ mơ sắp ngủ như Tại Tại.
(có nghĩa là chả có ai nghe ổng nói cả đó...)
Thân thể nhỏ bé vốn dĩ đứng thẳng lại giống như một con lật đật, nghiêng chỗ này ngã chỗ kia, nếu Ninh Viễn Hàng mất tập trung mà nhìn con gái mình, thỉnh thoảng đỡ bé thì có lẽ đã ngã lăn ra đất rồi.
Cũng may lãnh đạo cũng đã sắp kết thúc bài phát biểu cảm động của mình rồi.
Chờ Lưu Hải Khải nói xong, Trần Đại Bình lại ngược lại chỉ nói một câu đơn giản: “Sang năm mới, người làm việc tích cực hơn nha.”
Phía dưới vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
(có lẽ vỗ tay vì vui vẻ không phải bị bắt nghe lải nhải...)
Đến phiên Ninh Viễn Hàng, thậm trí còn đơn giản, chỉ hai chữ: “Cố lên!”
( lãnh đạo của năm....)
Không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-135.html.]
Mặc dù anh lên phát biểu chỉ vì có lệ, nhưng tâm tư của mọi người đều đã bị chồng phúc lợi kia hút hồn rồi, căn bản không ai để ý.
Hoặc là nói, bọn họ ước gì lãnh đạo nói ít lại, nhanh phát đồ đi mới là quan trọng.
Chia sẻ lợi ích cuối năm của mọi người là như nhau và không có sự khác biệt do vị trí của họ. Điều khác biệt duy nhất có thể là may mắn trong quá trình bốc thăm.
Một người một thùng dầu nành to, một túi gạo lớn, một hộp kẹo bánh quy nhỏ, còn có hai hộp trái cây, và thêm hai cơ hội rút thăm trúng thưởng.
Ninh Viễn Hàng cũng là mới biết rút thăm trúng thưởng được hai lần.
Nhưng hai lần giải thưởng đều rất khác nhau.
Một lần là khen thưởng các loại đồ vật quý, một lần còn lại là các loại phiếu tương đối trân quý.
Giống như phần thưởng vật chất, phần thưởng tốt nhất ở đây là ba giải thưởng cao nhất.
Giải nhất là một tấm phiếu máy may.
Giải nhì là một tấm phiếu radio.
Giải ba là một tấm phiếu xe đạp.
nếu may mắn, gom được hai trong ba giải thưởng này, vậy lễ hỏi kết hôn tốt nhất của thời buổi này -tam chuyển một vang cũng cũng chỉ kém cái đồng hồ.
Đương nhiên, chuyện này là không thể.
Thân là cán bộ, bọn họ chỉ có thể làm gương.
Cho nên không chỉ tự mình phát phúc lợi cho công nhân, lượt rút thăm trúng thưởng cũng phải đến cuối cùng mới được bốc, bởi vì bọn họ là lãnh đạo.
Mắt thấy trên mặt bàn phần thưởng bắt đầu giảm bớt.
Tươi cười trên mặt của nhóm lãnh đạo vẫn như cũ phong khinh vân đạm, tựa hồ căn bản không để .
Nhưng chỉ có Tiểu Tại Tại nhìn ra được tới, đáy lòng bọn họ người này còn nôn nóng hơn người kia.
Thậm chí còn có một vị giám đốc lạ không ngừng dưới đáy lòng mặc niệm: 【 lưu lại TV, lưu lại TV, lưu lại……】
Thật ra rút thăm cuối cùng cũng có chỗ tốt.
Bởi vì những người đi trước đã bốc thăm và cơ hội nhận được giải lớn tổng thể chỉ có rất nhiều, nếu những người đi trước không may mắn và để lại một giải thưởng đắt hơn, thì cơ hội những người ở phía sau nhận được nó đương nhiên cao hơn. .
Cũng không biết có phải hay không do người nọ cầu nguyện có tác dụng.
Ba giải cao nhất về phiếu đều được bốc thăm, nhưng về vật thực, hai giải nhất và nhì là TV và quạt điện hiện chưa có ai bốc được.
Mắt thường có thể thấy được, ngay cả sắc mặt Lưu Hải Khải đều đã trở nên vui vẻ hẳn lên.
Ông quay đầu, tâm tình tốt hào phóng nói với Ninh Viễn Hàng: “Tiểu Ninh a, cậu là lãnh đạo mới trong nhóm chúng ta, người mới có đặc thù ưu đãi riêng, cậu lên trước rút thăm đi.".
“Cảm ơn xưởng trưởng.”
Nếu nói là ưu đãi đặc thù của người mới, Ninh Viễn Hàng cũng không cự tuyệt.
Anh bế con gái lên, ôn nhu mà dỗ bé: “Tại Tại, giúp ba ba lấy một tờ giấy nhỏ lên có được không?”
Đây là đem cơ hội rút thăm trúng thưởng nhường cho con gái chơi.
Tiểu gia hỏa vừa rồi nhìn người khác đi rút thăm trúng thường rồi đi nhận phần thường có biểu tình hâm mộ, Ninh Viễn Hàng đều thu hết đáy mắt.
Đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, có cơ hội tự nhiên thỏa mãn bé.
“Tại Tại lấy cho ba ba giải thưởng lớn!” Tiểu Tại Tại phát ra lý tưởng hào hùng.
“Ừm giải thưởng lớn.” Ninh Viễn Hàng cười dỗ bé, biểu tình không để bụng.
Có thể nhận được giải thưởng lớn hay không toàn bộ đều dựa vào vận khí, anh cũng không phủ nhận con gái có gặp may mắn hay không, nhưng trên thực tế, bọn họ muốn được giả thưởng lớn xác xuất rất thấp.
Cho nên không cần thiết ngay từ đầu đã ôm hy vọng quá lớn, rồi trong chốc lát thất vọng càng nhiều.