Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:34:16
Lượt xem: 65
“Đến giờ ăn tối rồi!” Tô Hân Nghiên gọi một tiếng, mọi người đều chạy ra, tự giác đi rửa tay chân chuẩn bị ăn cơm.
Bàn ăn được bày ở giữa nhà chính, TV được mở ra, bên trong đang phát tin tin tức.
Bà Ninh ngồi ở đối diện phía trước TV, cười ha hả mà nhìn chằm chằm, TV này chính là của nhà bọn họ, bà tự nhiên lại cảm thấy lạ.
“Đồ ăn đều được để ở trên bệ bếp, anh đi vào bê ra, em đi chuẩn bị rồi đưa cơm cho Tiểu Hiên.” Tô Hân Nghiên bưng một chén cháo thịt gà nói với chồng.
Bởi vì hầm canh gà, nên cô cũng làm thêm khoai tây cho vào, còn chén chào này là nấu riêng cho Ninh Hiên ăn.
“Được.” Ninh Viễn Hàng gật đầu, hướng vào trong phòng bếp đi.
Tô Hân Nghiên bưng cháo, đi vào trong phòng con thứ ba, liền thấy cậu đang nửa ngồi ở mép giường, buồn ngủ mà xoa đôi mắt, tiếng nói nghẹn ngào: “Bên ngoài thật ồn.”
“Không có việc gì, lúc này đã yên lặng rồi.”
Mấy người ầm ĩ đều bị cô yên lặng đuổi đi, nên bây giờ không phải đã yên tĩnh hơn rồi sao?
Đem thịt gà cháo cho Ninh Hiên ăn, thừa dịp cậu đang ăn cháo, Tô Hân Nghiên lấy tay sờ trán của cậu.
Còn chút nóng, nhưng sốt cao đã lui.
Trên mặt đã thả lỏng ra, cô cười tươi: “Không có việc gì, con uống xong cháo đi rồi còn uống thuốc, đắp chăn lên đánh một giấc, ngày mai dậy có thể khỏi hẳn.”
“Mẹ ôm.”
Ninh Hiên ngoan ngoãn uống hết bát cháo sau đó lại uống thuốc đắng, một gương mặt tinh xảo diễm lệ đang nhăn lại vì đắng, nhịn không được ủy khuất mà cầu mẹ ôm cậu dỗ dành một lát.
cậu cũng chỉ là một bé trai chín tuổi, muốn mẹ ôm một lát thì cũng chả làm sao?
Yêu cầu nhỏ của con trai, Tô Hân Nghiên tự nhiên thỏa mãn cậu.
Cô bế Ninh Hiên lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, ôn nhu mà hát ru, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Lại nói , ba bé trai Ninh gia, tuy rằng tất cả đều coi Tô Hân Nghiên trở thành mẹ ruột, nhưng người thân với cô nhất phải kể đến Ninh Hiên.
Ninh Hàn Ninh Hàng rất ít, hoặc là nói sẽ không bao giờ làm nũng với Tô Hân Nghiên, nhưng Ninh Hiên sẽ.
Rốt cuộc thời điểm năm đó mẹ ruột của cậu ngoài ý muốn chết, Ninh Hiên vừa mới sinh ra không đến nửa năm.
Mà thời điểm Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng kết hôn, cậu mới được hơn một tuổi sắp hai tuổi.
Còn đang ở cái độ tuổi nhỏ như vậy, lại từ nhỏ được Tô Hân Nghiên dạy dỗ chăm sóc chu đáo, cùng cô thân là chuyện bình thường, thậm chí còn so với người ba ba hàng năm không thấy, thì cảm tình với người mẹ kế này còn tốt hơn.
Bất tri bất giác, Ninh Hiên đã ở trong lòng n.g.ự.c Tô Hân Nghiên ngủ say.
Tô Hân Nghiên lại ôm cậu dỗ một lát, cho đến khi xác nhận cậu đã ngủ say, lúc này mới thật cẩn thận đặt cậu lại trong ổ chăn, đắp chăn lên, nhỏ giọng đi ra ngoài.
“Thằng bé thế nào rồi?” Ninh Viễn Hàng chờ ở ngoài phòng, vừa nhìn thấy vợ ra ngoài liền tiến lên hỏi.
“Bớt sốt hơn rồi, vừa mới ăn cơm xong, uống thuốc rồi lại ngủ rồi, chúng ta đừng làm ồn đến thằng bé, để cho con nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Hân Nghiên hạ giọng nói nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-138.html.]
“Lại đây ăn cơm đi, anh có phần em đó.”
Vừa rồi Tô Hân Nghiên ở trong phòng Ninh Hiên trì hoãn thời gian ăn tối, những người khác trong nhà đã sớm ăn cơm xong, từng người đi làm việc của mình rồi.
Tiểu Tại Tại cùng bà nội ở nhà chính xem TV, thuận tiện tiếp thu khích lệ của bà nội, mà hai anh em Ninh Hàn Ninh Hàng đều đã về phòng làm bài tập đi.
Việc học ở cao trung tương đối nặng, có thể hiểu được.
Ra nhà chính ăn cơm sẽ quấy rầy hai bà cháu đang TV, Tô Hân Nghiên dứt khoát để Ninh Viễn Hàng đem cơm đến phòng của hai vợ chồng họ, ở trong phòng ăn.
“Anh để dành lại cho em nhiều như vậy, em ăn hết thế nào được?”
Ninh Viễn Hàng nói là để lại cho một bát, trên thực tế lại là một bát to.
Tô Hân Nghiên há hốc mồm mà trừng mắt nhìn bát, còn có phía trên chồng chất gần nửa cân thịt gà được chất đống, có lý do hoài nghi anh đang cho heo ăn.
“Em ăn trước, ăn không hết lại cho anh.”
Ninh Viễn Hàng tự giác bản thân rất vô tội, không phải anh sợ vợ bị đói sao?
Cuối cùng số đồ ăn trong bát chân chính lọt vào trong bụng Tô Hân Nghiên một mình chỉ có một phần ba.
Tin cô đi, không phải do cô không muốn ăn nhiều, thật sự là dung lượng dạ dày không cho phép.
Cũng may dư lại đều bị Ninh Viễn Hàng càn quét sạch sẽ, nên cũng không đến mức lãng phí.
“Anh đi thu thập bát đũa.” Ninh Viễn Hàng bưng chén đi ra ngoài rửa, một lát sau lại trở về, ở trong tay lấy ra từ túi móc ra một quyển tiền cùng phiếu, đưa cho Tô Hân Nghiên.
Tô Hân Nghiên tự nhiên mà duỗi tay nhận, đếm.
65 đồng , 40 cân phiếu gạo, một thước phiếu vải, nửa cân dầu phiếu.
Đây là tiền lương mỗi tháng của Ninh Viễn Hàng khi lên chức phó xưởng trưởng, trước kia khi anh làm giám đốc một tháng được 55 đồng, thăng lên phó xưởng trưởng thêm mười đồng.
Mỗi tháng xưởng máy móc phát tiền lương, năm nay là Nguyên Đán, cuối năm phát phúc lợi, tiền lương cũng phân theo luôn.
Đếm xong tiền, xác nhận mức không có lầm, Tô Hân Nghiên từ chỗ tiền lương rút ra mười lăm đồng đưa cho chồng.
“Sao lại đưa nhiều như vậy?” Ninh Viễn Hàng cầm tiền, có chút kinh ngạc nói.
“Bây giờ không phải là cuối năm sao, nơi nào cần tiêu tiền, mà chỗ anh cũng phải làm công tác xã giao, trên người phải mang chút tiền.” Tô Hân Nghiên nói.
Cô cũng không phải là loại người ngang ngược vô lý, nên sẽ hiểu nơi nào cần tiêu tiền thì không nên tiết kiệm.
Nghe vợ nói như vậy, Ninh Viễn Hàng cũng cất tiền vào trong túi.
Mặc dù anh không nghĩ rằng mình có bất kỳ hoạt động xã giao nào để đến.
Nói cho cùng, thân phận hiện tại của hắn trong nhà máy vẫn có chút xấu hổ, ít nhất năm nay không nên mời anh giao du.
Nhưng việc này cũng không quan trọng, cũng không cần thiết cùng vợ nói rõ, miễn cho không duyên không cớ làm cô lo lắng.
Tô Hân Nghiên sau khi cất tiền lương của chồng đi, cũng từ trong túi mình móc ra một phong thư thật dày ra, còn có một phần hợp đồng được gấp lại.