Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:20:29
Lượt xem: 52

"Anh rể! Mở cửa!"

Nghe được một tiếng anh rể kia, phản ứng đầu tiên của Tô Hân Nghiên chính là nghĩ đến cái gia đình cựu phẩm kia lại tới.

Sao lại chọn ngày vui như vậy đến nháo, đây là muốn làm gì?

Giữa mày cô vừa nhíu, đang muốn đi ra ngoài đem người đuổi đi, nhưng cẩn thận nghe lại, lại cảm thấy thanh âm này không đúng lắm, không giống với thanh âm của Tô Kim Bảo.

Đó là ai?

Ngay khi mối nghi ngờ đọng lại trong lòng chưa đầy một giây, cô đã thấy mặt mẹ chồng tối sầm lại, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Đối phương có quan hệ gì với mẹ chồng chăng?

Hoặc là nói, có thù oán?

“Bà nội……”

Ninh Hàn hiển nhiên là biết thân phận của người ngoài cửa, anh nhanh liếc nhìn Tô Hân Nghiên một cái, trong mắt hiện ra vài phần áy náy, ngay sau đó lại nhìn về phía bà Ninh, giọng nói căng chặt.

Bà Ninh không thèm để ý tới, gương mặt có vài phần già nua nhăn lại, cầm lấy chiếc đũa gắp cho Tiểu Tại Tại một cái cánh gà.

“Chúng ta ăn đi, đừng để ý tới bọn họ!”

Tiểu Tại Tại gặm cánh gà, mẫn cảm mà phát giác không khí trong nhà khác thường.

Bé không tự giác mà nhìn về phía mẹ, lại thấy mẹ hơi hơi lắc đầu, ý bảo bé không cần phải nói chuyện, cũng không cần dùng đọc tâm Thuật đi nhìn trộm bí mật của người nhà.

—— đây là điểm mấu chốt!

Tiểu Tại Tại nhớ rõ.

Cho nên bé tự giác mà rũ đôi mắt xuống, đem đầu nhỏ vùi vào trong bát, chuyên tâm ăn cơm.

Chỉ là nếu hai cái tai nhỏ của bé không cần phải dựng lên cao.

“Anh rể, anh rể mở mở cửa đi

Thấy cánh cửa bên trong không động tĩnh, người ngoài cửa tiếp tục đập phanh phanh phanh vào cửa, nếu như người bên trong không ra anh ta liền đập hư cái cửa này của Ninh Gia.

Đáng lẽ ra nên có một bữa tối trừ tịch ngon lành thì bị chuyện này phá mất.

Ninh Viễn Hàng nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên.

“Viễn Hàng!” Bà Ninh nhịn không được cũng theo đứng lên, biểu tình rõ ràng mang theo sự khẩn trương.

“Không có việc gì đâu, con đi xem.” Ninh Viễn Hàng nói những lời này là đối với mẹ, cũng là đối với với vợ.

Tô Hân Nghiên ngầm hiểu, cũng thiện ý nói: “Anh đi xem một cái đi, người ta cũng đã nói nhân mệnh quan thiên, chắc có lẽ đã xảy ra chuyện gì.”

Kỳ thật cô đã đoán ra thân phận của người ngoài cửa.

Là em trai vợ trước của chồng cô.

Đối với việc này này, cô cũng không có chú ý gì, lúc trước nếu cô đã nguyện ý tiếp nhận người đàn ông này, vậy tự nhiên cũng phải tiếp nhận tất cả của anh.

Chỉ là hy vọng, mấy người cũ kia đừng tới đây kiếm chuyện.

Trong lòng Tô Hân Nghiên thở dài, nghĩ bằng đầu gối cũng biết cái khả năng này cúng khá cao.

Ninh Viễn Hàng bước ra nhanh, mở ra cánh cửa đang bị đóng chặt, trực tiếp đối mặt với thanh niên gầy yếu ngoài cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-146.html.]

Thân hình anh cao lớn, bản thân đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy áp bức, lúc này lại đứng ngược sáng, ngũ quan lạnh lùng bị ánh sáng phân cách ra cực phong lợi, càng khiếp người ta lo âu.

Thanh niên gầy yếu , cũng chính là Trương Trạm nhịn không được lui về sau hai bước, xấu hổ mà gục đầu xuống, mất đi cái khí thế muốn gây chuyện ban nãy.

“Chuyện gì?”

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo từ đỉnh đầu truyền đến, không mang theo cảm xúc mãnh liệt chán ghét, nhưng cũng không có bất luận sự hiền lành gì.

“Anh…… Anh rể……”

“Kêu tên của tôi.” Anh sớm đã không phải là anh rể của đối phương.

“Ninh…… Viễn Hàng, mẹ tôi bà ấy…… bà ấy sắp không được, bà ấy nói trước khi chết, muốn gặp lại ba cháu trai, anh có thể hay không……” Trương Trạm trời sinh tính tính yếu đuối lại đứng trước người anh rể có khí thế cường đại bị hạ xuống cuộn mình thành quả bóng, nhưng vì người mẹ gần chết, anh ta vẫn là không thể không căng da đầu tới cầu người ta.

“Việc này ngươi tự đi mà nói với bọn họ, tôi không làm chủ được.”

Ninh Viễn Hàng nghiêng người tránh ra, ý bảo Trương Trạm tiến vào.

Cũng mặc kệ đối phương có theo kịp hay không, anh lập tức trở về nhà chính, đối với ba người con trai nói một câu: “Cậu của các con tới tìm các con.” Sau đó liền ngồi xuống bên cạnh vợ ăn cơm.

Tô Hân Nghiên lo lắng mà nhìn anh một cái, được một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên đầu gối.

Đây là đang an ủi cô không có việc gì.

Ninh Hàn, Ninh Hàng nghe xong lời này tất cả đều không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có vẻ mặt Ninh Hiên ngốc ra: “Cậu? Ai thế?”

Ở trong ấn tượng của cậu, cậu chính là hai người Tô gia kia.

Nhưng là cậu phải nói thật, có hai người cậu kia vậy thì không có còn hơn.

Kết quả hiện tại lại chui đâu ra một người xa lạ, ba ba còn nói đó là cậu của bọn họ, đây là đang có chuyện gì xảy ra?

Đừng nói Ninh Hiên, Tiểu Tại Tại cũng ngơ ngác mà nghiêng đầu: “Cậu?”

“Không có quan hệ với con, ăn cơm đi.” Tô Hân Nghiên ấn đầu nhỏ của con gái lại.

“Tiểu Hàn, Tiểu Hàng, Tiểu Hiên, cùng cậu ra ngoài một chút được không, cậu có điều rất quan trọng muốn nói cùng các con.”

Trương Trạm không biết khi nào đã đi tới ngoài cửa nhà chính Ninh gia, anh ta không dám bước vào, chỉ có thể ở bên ngoài nhu nhược mà gọi người.

Bên trong một mảnh trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Tô Hân Nghiên thở dài, nhẹ nhàng đẩy đẩy con trai cả.

“Đi ra ngoài cùng người ta một chút, vẫn luôn giằng co như vậy cũng không phải chuyện tốt.”

Lời này vốn không nên để cô nói, nhưng ai kêu những người Ninh gia này người này so với người kia còn cứng đầu hơn, vì không để cho bữa cơm trừ tịch này không thật sự bị huỷ hoại, Tô Hân Nghiên cũng chỉ có thể đứng ra hỗ trợ nói hộ.

Mẹ đã lên tiếng, ba anh em Ninh gia lại không thể không tình nguyện như vậy, vẫn là muốn nghe một chút.

Ninh Hiên còn nhỏ, không biết ân oán của người lớn, cho nên là người duy nhất không có gánh nặng tâm lý.

Cho nên cậu là người thứ nhất đứng lên liền đi ra ngoài.

Ninh Hàn đi chậm hơn một bước, Ninh Hàng là người cuối cùng bước đi.

Ba anh em đi theo Trương Trạm cùng nhau đi ra ngoài, cũng không đi xa lắm, chỉ ở trong viện Ninh gia.

“Bà ngoại của các con không được rồi, bác sĩ nói có khả năng không qua nổi đêm nay, nên trước khi bà ấy c.h.ế.t muốn gặp các con một lần cuối, các con…… Có thể hay không cùng cậu trở về thăm bà ngoại?”

Trương Trạm cởi mũ len, xốc xếch một đám tóc rối bù, hai mắt xanh đen, điều này cho thấy anh ta dạo này không được nghỉ ngơi cho tốt.

Loading...