Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:21:37
Lượt xem: 53
Thấy thế, bà Trương cũng không miễn cưỡng, chỉ vẫy tay với cháu trai nhỏ đang đứng ở góc tường: “Tiểu bảo, lại đây.”
Tiểu bảo nghe thấy bà nội gọi, chạy nhanh tới.
“Bà nội.”
Thân hình mũm mĩm bên cạnh bà Trương.
Bà Trương thương tiếc mà sờ đầu nhỏ của cháu trai, tròng mắt vẩn đục lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu bảo ngoan, đây là ngươi Tại Tại em gái con, về sau Tiểu Bảo phải bộ dáng của anh trai, chiếu cố em gái thật tốt, biết không?”
【 Ninh gia sắp phú qúy đi lên, đáng tiếc hiện tại lại là mẹ kế đương gia, giành thêm mấy đứa cháu cũng vô dụng, vẫn nên ra tay từ đứa con gái nhỏ của cô ta mới tốt. 】
【 Hiện tại để hai đứa nhỏ có quan hệ thật tốt, thành thanh mai trúc mã, không nói về sau, bé gái này sớm muốn gì cũng sẽ phải tiến vào cửa Trương gia mà thôi . 】
【 Nếu để có mối quan hệ tốt như vậy, phải nắm chặt con gái ruột của cô ta, không sợ người đàn bà kia không xúi giục Ninh Viễn Hàng giúp đỡ nhà bọn họ. 】
……
“……”
Nếu Tiểu Tại Tại có kinh nghiệm dời người của mẹ bé, nhất định sẽ biết chắc chắn sẽ biết rằng có một gói biểu tượng cảm xúc nổi tiếng có thể được sử dụng để thể hiện biểu cảm của mình vào lúc này.
Bé không muốn ở chỗ này để người ta tính kế nữa, dùng sức kéo kéo ống tay áo anh cả: “Anh cả, Tại Tại muốn về nhà.”
“Được.” Em gái đã lên tiếng, Ninh Hàn không chút do dự đáp ứng.
Anh có thể nhìn ra Tiểu Tại Tại vừa tiến vào đã không được tự nhiên, hiện tại càng khó chịu giống như kiểu có d.a.o nhỏ dưới chân, dứt khoát trực tiếp bế bé lên, cứng rắn mà cùng từ biệt Trương gia.
“Người chúng tôi đã thăm rồi, chúng ta đi.”
Cũng không đợi bọn họ có đáp ứng hay không, trực tiếp ôm em gái, đưa em trai xoay người liền đi.
“Ai! Ai! Đừng đi, đừng……”
Mục đích còn chưa đạt được, người lại muốn bỏ chạy, bà Trương gấp đến độ một hơi suyễn không lên, một gương mặt già trướng đến đỏ bừng.
“Mẹ! Mẹ thế nào?” Trương Trạm khẩn trương mà đỡ lấy mẹ mình, nôn nóng mà dò hỏi.
“Mau, mau đem bọn họ ngăn lại!” Bà Trương dùng sức nắm chặt lấy tay áo con trai mình đến mức xé nát miếng vá phía trên.
Đủ có thể thấy cảm xúc của bà ta có bao nhiêu kích động.
“Được được, mẹ đừng kích động, con liền gọi bọn họ về!” Trương Trạm buông mẹ ra, xoay người muốn đi đuổi theo người, lại không đề phòng ông Trương một bên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quát lớn.
“Nháo đủ chưa hả?!”
Toàn hiện trường yên tĩnh, ngay cả mấy anh em Ninh gia đã muốn chạy ra khỏi ngoài cửa Trương gia đều đốn hạ bước chân.
Ông Trương chống gậy run run rẩy rẩy mà đứng lên, tức giận mắng: “Còn ngại không đủ mất mặt có phải hay không? Con thiếu ăn thiếu mặc lắm à, đến nỗi phải gắt gao tính kế Ninh gia như vậy? Chúng ta thiếu người ta còn chưa đủ nhiều sao?”
“Ông……” Bà Trương chỉ vào bạn già trợn to mắt.
Lại bị đối phương càng thêm nghiêm khắc mà trừng trở về: “Bà nếu sớm chết thì chết nhanh lên, đừng có ở lại tạo thêm họa cho con cháu nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-149.html.]
Như không ngờ rằng mình lại bị người chồng đã chung sống với mình gần như cả đời này mắng chửi đến vậy, bà Trương tức giận đến hôn mê, Trương gia tức khắc loạn hết lên.
“A, nói xong rồi khóc cũng vô dụng, bây giờ định lây chuyện này ra nữa sao.”
Ninh Hàng cười lạnh một tiếng, lại không đề phòng được việc em gái nhìn mình với đôi mắt hiếu kì, dứt khoát duỗi tay chắn lại mắt bé: “Con nít con nôi sao lại có lòng hiếu kì nặng vậy.”
“Tại Tại không nhỏ.” Tiểu Tại Tại phồng má nhỏ.
Qua năm nay bé sẽ 6 tuổi, mà anh hai cũng chỉ hơn bé có 6 tuổi, sao anh có thể là người lớn, còn bé là trẻ con.
“Ngại bài tập không đủ nhiều?” Ninh Hàng nhướng mày.
Còn dám cùng anh tranh luận.
Tiểu Tại Tại giật mình, hai tay nhỏ cùng nhau kéo tay anh hai xuống, che ở chính n.g.ự.c mình, còn chỉ vào tim anh: “Tại Tại yêu anh hai nhất.”
“……” Ninh Hàng im lặng một hồi, sau đó nghiêm túc cảnh cáo em gái: “Không có việc gì thì không được nghe lén ba mẹ nói chuyện.”
Đều đi theo học hư.
Lại không ý thức được, chính mình đã quên cùng em gái so đo tranh luận chuyện này.
Ninh Hiên ngồi trên xe đạp kia nhìn thấy em gái dỗ anh hai như thế nào, trong lòng chợt chua xót: “Vừa rồi anh còn giúp em mắng lại người ta, sao em không nói yêu anh ba nhất?”
Tiểu Tại Tại vội vàng chỉ vào anh ba và cả anh cả.
“Tại Tại yêu các anh trai nhất.”
Một người cũng không bỏ rơi.
“Ninh Tại Tại, về nhà viết lại bài thơ cổ mà hôm mấy anh vừa dậy, không viết được chép phạt ba lần.” Ninh Hàng lạnh nhạt nói.
“Dạ……” Tiểu Tại Tại tức khắc khóc chít chít.
Mấy anh em cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn đem Trương gia ném ra sau đầu, cứ như vậy vui vẻ đi về nhà.
Trước khi đi đến trước cửa nhà, liền nhìn thấy trong phòng có ánh đèn vàng ấm áp, ở giữa ánh đèn là một bóng người cao lớn đứng thẳng.
Giống như một cây tùng bách, im lặng lại vững chắc.
Tiểu Tại Tại hai mắt sáng ngời, giọng sữa vội hô: “Ba ba ~”
Tiểu nãi âm chín khúc mười tám, đã thể hiện đủ tâm tình bé nhảy nhót như thế nào.
Nghe thấy con gái gọi, Ninh Viễn Hàng quay đầu lại, lập tức cười tươi.
Anh sải bước về phía trước, đầu tiên là vỗ nhẹ vào đầu của hai người con trai lớn để thể hiện sự động viên, một tay còn lại, anh bế con trai và con gái nhỏ trên ghế sau của hai chiếc xe cùng lên.
“Đã về rồi, trong nhà đang chờ cơm của các con đó, chạy nhanh vào ăn đi.”
“Ăn cơm?” Tiểu Tại Tại sờ cái bụng nhỏ của mình.
Không có đánh trống, nhưng hơn hai giờ trước ít nhất cũng ăn vài thứ, bé chưa đói lắm.