Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-09-20 07:12:25
Lượt xem: 60
“Tại Tại.” thanh âm của Tô Hân Nghiên từ trong viện truyền đến: “Mẹ vừa mới hầm canh gà, con có muốn uống không?”
“Muốn!” Tiểu Tại Tại hưởng ứng nhanh chóng chưa tới một , tay chân vội vàng leo xuống giường, ngay cả búp bế cũng không cầm theo, vội vàng chạy ra ngoài như vậy.
Sợ chậm một bước, canh gà sẽ không còn.
Bà Ninh : “……”
“Mẹ, canh gà đâu?” Tiểu Tại Tại lộc cộc chạy đến bên mẹ, ngước đầu nhỏ hỏi.
“Ở trên bàn nhà chính đó, đã chuẩn bị đủ rồi đó, con vào lấy một chén uống.” Tô Hân Nghiên chính vội vàng thái rau nấu cơm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
“Dạ ~”
Tiểu nãi âm của Tiểu Tại Tại nhộn nhạo, vui vui vẻ vẻ mà chạy vào nhà chính.
Bé là người thứ nhất đến, khi vào trong phòng liền nhìn thấy sáu chén canh gà chỉnh tề được đặt trên bàn ăn, chờ đợi người ta nhấm nháp. Tiểu Tại Tại tùy ý chọn một bát canh gà ở gần mình nhất, tự cầm muỗng nhỏ của bản thân uống, canh gà vừa mới nấu xong, còn có chút nóng, bé không dám uống quá nhanh.
Ninh Hiên là người thứ hai đến, cậu cũng tùy ý chọn một bát canh, ngồi bên cạnh em gái uống.
Vừa uống vừa nhỏ giọng cùng bé thương lượng: “Mẹ nói, sau khi chúng ta dọn sang nhà mới thì hai bọn mình sẽ tạm thời chung một phòng, nhưng đổi thành giường tầng, mỗi người ngủ một tầng, anh muốn ngủ giường phía trên, em gái ngủ phía dưới, có được không?”
Tiểu Tại Tại nghĩ , gật đầu: “Được.”
Vừa lúc bé lùn, muốn bò lên trên cũng khá khó, đem giường ngủ nhường cho anh trai cũng đúng.
Nhưng mà bé cũng có một điều kiện: “Sau khi chuyển nhà, anh cho em ngủ giường trên cả một đêm vào đêm đầu tiên .”
Bé chưa từng thử cảm giác khi ngủ giường trên là như thế nào, nghe mẹ nói, ngủ ở giường trên có cảm giác như kiểu treo trên trời, cảm giác rất mới lạ và thú vị, Tiểu Tại Tại rất rất muốn được thử cảm giác đó.
“Được!” Ninh Hiên không chút do dự đáp ứng.
Có thể đạt được quyền ngủ giường trên vĩnh viễn, chỉ là cho em gái ngủ một đêm trong ngày đầu tiên mà thôi, giao dịch này vẫn là cậu có lời.
Ninh Hàn và Ninh Hàng theo sát phía sau Ninh Hiên cùng nhau vào cửa, hai người ngồi xuống ghế đối diện với em trai và em gái, một người đi lấy một bát canh gà uống.
Nghe thấy hai bé đang đang thương lượng chuyện về chuyện giường tầng, Ninh Hàng liếc mắt nhìn anh trai một cái, nghiêm túc nói thẳng nói: “Em không dám ngủ ở giường .”
Anh có một chút sợ độ cao.
Chuyện này, chỉ có mẹ và anh cả biết, những người khác trong nhà thì không rõ ràng lắm.
Không, có lẽ Tiểu Tại Tại cũng biết, nhưng bé chưa từng nói với ai khác.
“Anh ngủ giường trên.” Ninh Hàn cảm thấy ngủ ở đâu cũng được, không ngại nhường em trai một chút.
Mấy đứa trẻ đang thương lượng nên chia phòng ngủ như thế nào, mà bên Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên kia, cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chuyện chế tác đồ gia .
Đồ nội thất hoàn toàn làm bằng tay chắc chắn không quá nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-162.html.]
Vì vậy, phải đến ba tháng sau, khi đồ đạc đã dọn hết vào nhà mới, họ mới thực sự lên đường chuyển đi.
Muốn dọn nhiều đồ đi như vậy, cũng không biết Ninh Viễn Hàng có quan hệ gì, cư nhiên trong ngày chuyển nhà có thể mượn được một chiếc xe kéo đến để chở đồ gia dụng.
Máy kéo một chuyến còn chưa chở hết, phải cở vài chuyến.
Cũng may là anh mượn đủ thời gian cho cả ngày, không sợ hết giờ.
Ngày Ninh gia dọn nhà, chuyển lên trấn trên sống, xem như một chuyện vui lớn.
Người trong thôn nghe thấy đều phái người lại đây giúp một tay, sau khi dọn xong đồ vật, vì để chúc mừng việc chuyển nhà, cũng như vì cảm ơn người trong thôn đã chiếu cố bọn họ mấy năm gần đây.
Hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng cùng nhau quyết định đem hết toàn bộ gà còn sót lại trong nhà đều giết, lại mua thêm hai mươi cân thịt heo, mười con cá, và rau của đất phần trăm, mời một đầu bếp có tay nghề trong thôn lại đây, làm một bữa tiệc thật lớn, mời mọi người toàn thôn ăn bữa cơm.
Vào ngày tổ chức tiệc, nhiều người đến Ninh ăn tối, hầu hết mọi người cũng nhiều ít chuẩn bị quà chúc mừng.
Có rất nhiều người tặng bao lì xì, có rất nhiều người đưa chút lương thực hoặc trứng gà gì đó, trên cơ bản đều là những đồ vật có thể sử dụng được.
Lúc ăn mừng, không ít người cũng ở hâm mộ mà nghị luận.
“Trước kia ai có thể nghĩ đến chuyện này, nhà thứ nhất từ trong thôn rời đi cư nhiên là Ninh gia.”
“Đúng vậy, ai bào nhà người ta có con trai có năng lực, làm phó xưởng trưởng của nhà máy ở trấn trên, khác gì với phát đạt đâu.”
Đây hầu như là thanh âm hâm mộ.
“Ông ơi, hay là chúng ta đưa Hổ Tử đi tham gia quân ngũ thế nào?”
“Bà để tôi suy xét đã.”
Sau khi mọi người thấy Ninh gia phất lên, cũng rầm rộ nổi lên tâm tư.
Cũng có một số người ghen ghét.
“Hừ, đắc ý cái gì, còn không phải nhờ may mắn tí thôi sao.”
……
Mặc kệ mọi người nghị luận cái gì, đều không thể thay đổi được chuyện Ninh gia dọn lên trấn trên, cho nên mặc dù trong lúc vô tình nghe thấy được một hai câu không tốt, Ninh gia cũng coi như không nghe thấy.
Từng người một, chào khách với nụ cười trên môi, tràn đầy niềm vui.
Chờ khi mọi người rượu đủ cơm no, đã là 10 giờ tối.
Mọi người chào tạm biệt Ninh gia lần lượt đôi ba lần rồi giải tán, chỉ để lại một số người có quan hệ tốt với Ninh gia đến giúp dọn dẹp đống hỗn độn.
Trong đó nhà thôn trưởng chính là ví dụ.
Nhóm con dâu của thôn trưởng đang giúp đỡ Tô Hân Nghiên thu thập tàn cục.
Mà thôn trưởng đang lôi kéo tay Ninh Viễn Hàng, rõ ràng không có dính một giọt rượu, nhưng hai mắt lại say lờ đờ m.ô.n.g lung mà lôi kéo anh lải nhải.