Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:22:09
Lượt xem: 50

“Còn nhớ rõ năm đó người một nhà các cậu tới thôn chúng ta, lúc đó cậu còn đang được mẹ cậu ôm gắt gao vào trong lồng ngực, mặt xám mày tro, lúc ấy cậu bé lắm, ha ha bé như con khỉ ốm vậy, còn chưa bằng con của cậu bây giờ, mà chỉ qua mấy cái chớp mắt, liền lớn như vậy rồi, cũng có tiền đồ, thôn chúng ta…… thôn chúng ta thật vinh dự khi có cậu! Viễn Hàng à, một nhà các cậu hiện tại muốn đi đâu, tôi cũng không cầu cậu cái gì, chỉ cầu một nhà các cậu ở bên ngoài sống an ổn mà vui vẻ, ba cậu đối với thôn có ân, thôn đối với các cậu cũng tốt hẳn các cậu cũng biết, tôi biết cậu cũng là người biết tri ân báo đáp, nhưng cũng đừng quá nhớ nhung bên này, nhưng khi các cậu đi đâu, phải nhớ đến, bất luận thời điểm nào, các cậu vĩnh viễn đều là người của Trần gia thôn, nếu có rảnh, cũng nhớ phải về thăm mọi người nha.”

“Thôn trưởng, cảm ơn ngài.”

Ninh Viễn Hàng nắm chặt lấy đôi tay khô khốc già nua kia của thôn trưởng, đối tay ấy che kín đầy vết chai sần, trịnh trọng mà cảm tạ.

“Tạ cái gì mà tạ, không cần cảm tạ, nói gì chứ, xa lạ lắm.”

Thôn trưởng Trần run run rẩy rẩy mà đứng lên, vẫy tay với Ninh Viễn Hàng đang muốn tới hỗ trợ mình, chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi đi về nhà .

Tấm lưng nhỏ bé gầy gò của ông đã có phần hơi gù, mái tóc cũng không còn đen nữa.

Mà chính là ông lão này, vất vả vài thập niên mà chống toàn bộ Trần gia thôn, vượt qua từng năm tháng thăng trầm, đưa các thôn dân thành thật kiên định mà sinh hoạt, làm mỗi nhà mỗi hộ, thậm chí là mỗi người trong thôn, đều có thể ăn no mặc ấm, không phải chịu đựng đói khát thống khổ.

Rất rất nhiều người đều chịu ân huệ và sự che chở của ông, nhưng ông cũng chưa từng xin một lời báo đáp nào.

Đây mới chính là một vị đức cao vọng trọng, khiến người ta nể phục.

Cho đến khi có một đầu ngón tay mềm mại và lạnh lẽo nhẹ nhàng trượt khỏi khóe mắt anh, , Ninh Viễn Hàng lúc này mới kinh ngạc, bất tri bất giác, anh đã rơi nước mắt.

“Làm sao vậy?” Tô Hân Nghiên lo lắng mà nhìn về phía chồng.

“Không có gì, chỉ là có chút…… Không muốn.” Ninh Viễn Hàng duỗi tay nắm lấy bàn tay trắng của vợ, dùng chính đôi bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm cho bàn tay của vợ.

Cô vừa mới rửa bát xong, trên tay còn có chút ẩm ướt, bị gió lạnh thổi qua, hai tay lạnh buốt.

“Đều đã thu thập đồ đạc xong rồi, anh hỗ trợ em đem những bàn ghế đi mượn trả về cho người ta đi, sau đó chúng ta liền về nhà nghỉ ngơi.”

Nhà trong miệng cô, đã không phải nhà cũ Ninh gia ở Trần gia thôn, mà là ngôi nhà mới ở xưởng máy.

“Được.” Ninh Viễn Hàng gật đầu, sau đó đi tới khiêng bàn ghế cùng những người đàn ông còn chưa rời đi.

Lúc mọi thứ thu dọn xong cũng đã mười hai giờ, trời tối mịt không thấy ai.

Mọi người Ninh gia chia đều ngồi lên hai chiếc xe đạp, Ninh Viễn Hàng đạp xe, phía sau là mẹ, đằng trước là vợ đang ngồi, cầm một cây đèn pin, ở phía sau soi đường.

Mà Ninh Hàn đi ở trước mang theo Ninh Hiên, phía sau chở Tiểu Tại Tại và Ninh Hàng, còn ba ba thì đi đằng sau.

Trời quá tối, bọn họ không dám đạp quá nhanh, cứ như vậy mà chậm rãi đi về thị trấn, gần một tiếng đồng hồ mới đến xưởng máy, trở về nhà mới.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã kiệt sức từng người một.

Tô Hân Nghiên đỡ mẹ chồng đang mỏi mệt vào nhà, cho bà vào phòng ngồi xuống, bưng một chậu nước nóng lên lau mặt, rửa tay chân cho bà rồi đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.

Ninh Viễn Hàng và mấy người con trai thay phiên tắm rửa chiến đấu với sự mỏi mệt, sau đó một thân thoải mái sạch sẽ mà lên giường nghỉ ngơi.

Cả nhà chỉ còn lại Tiểu Tại Tại lôi thôi nhất.

Bé như một con thỏ nho nhỏ nhanh nhẹn chui tuột vào trong ổ chăn mà không làm bất kì một công tác vệ sinh nào, không quan tâm mà ngủ ngon.

Vẫn là Tô Hân Nghiên sau khi lo liệu xong cho mẹ chồng, kiên quyết lôi Tiểu Tại Tại ra khỏi ổ chăn, lôi ra phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo, sau đó lại đem bé đang mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung nhét vào trong ổ chăn của bé đi đáng cờ với Chu Công đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-163.html.]

Còn cô là người tắm rửa cuối cùng của cả nhà.

Tẩy xong thì là một thân đau nhức mà ngồi lên giường, xoa bóp bả vai: “Chuyển nhà cũng thật mệt.”

Một đôi bàn tay to đưa lại đây, lực đạo vừa phải mà giúp cô xoa bóp bả vai: "Ngày mai em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ta buổi sáng anh dậy sớm chút lên nhà ăn lấy bữa sáng về cho mọi người là được rồi.”

“Thôi bỏ đi, ngày mai là cuối tuần, bọn nhỏ nghỉ, hôm nay cũng rất mệt rồi, em đoán ngày mai buổi sáng nhà chúng ta cũng chả có ai dậy sớm nổi đâu, dứt khoát cùng nhau ngủ nướng là được.”

Cả nhà cùng nhau ngủ đến giữa trưa, liền không cần ăn bữa sáng.

“Vậy anh mang mọi người đi nhà ăn ăn trưa.” Ninh Viễn Hàng trong thanh âm mang hàm ý cười, nói giỡn với vợ.

Sau khi quyết định chuyển cả gia đình đến nhà máy sản xuất máy móc, anh không bán lại vé ăn thêm đang có, thay vào đó, anh cố tình mua thêm của người khác, chỉ để chờ người nhà dọn về đây liền dùng.

Dù sao phiếu cơm rất tốt, ở xưởng máy móc sẽ không quá thời hạn.

Trừ phi nhà máy đóng cửa, nhà ăn không còn.

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, nhà máy sản xuất máy móc ít nhất có thể tồn tại thêm vài năm nữa.

“Mau ngủ đi, không nô với anh nữa.” Tô Hân Nghiên vỗ nhẹ chồng một cái, dỗi nói.

Hiện tại đã là hai giờ sáng, lại không ngủ, ngày mai thật sự không cần dậy nữa.

“Được.”

Đèn vàng ấm áp vụt tắt, màn đêm trở lại là sự tĩnh mịch.

Đúng như Tô Hân Nghiên dự đóan, hôm trước lăn lộn như vậy, đến buổi trưa cũng chưa có ai thức dậy, ngay cả Ninh Viễn Hàng, cũng phải ngủ tới rồi gần 11 giờ trưa mới tỉnh.

Sau khi đứng dậy, anh tắm rửa sơ qua, mặc quần áo vào rồi xách hộp cơm của gia đình, định đến căn tin lấy cơm trưa cho cả gia đình.

Vừa mới chuẩn bị đầy đủ hết phải đi, liền nghe thấy một tiếng mở cửa, một bé con với mái tóc rối bù xù đi vào, tiểu nãi âm lộ ra giọng chưa tỉnh ngủ, hướng về phía anh làm nũng: “Ba ba ôm ~”

Ai có thể nhịn được?

Dù sao thời điểm Ninh Viễn Hàng hoàn hồn, anh đã ôm cô con gái nhỏ vào trong ngực.

“Đói bụng.” Tiểu Tại Tại vòng lấy cổ ba ba, một tay chọc chọc vào cái bụng nhỏ của mình, ý bảo ba ba xem nó.

Bẹp rồi.

“Đói bụng a, vậy ba ba mang con đi nhà ăn lấy cơm được không?”

Không dám đánh thức những người khác trong nhà, Ninh Viễn Hàng cố tình đè thấp âm lượng.

“Dạ.” Tiểu Tại Tại gật đầu đáp ứng: “lấy cơm cho bà nội và mẹ cả anh trai nữa.”

Bé còn biết lấy cơm là phải lấy cho cả nhà nữa.

“Con mặc áo khoác vào rồi là chúng ta cùng đi.”

Hiện tại vẫn là đầu tháng tư, thời tiết còn có chút lạnh lẽo, Ninh Viễn Hàng sợ con gái bị lạnh nên đã tìm một cái áo khoác mặc vào cho bé.

Loading...