Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:23:49
Lượt xem: 58
Nghe thấy vợ muốn mua một cái quạt máy, Ninh Viễn Hàng nghĩ, nói: “Quạt điện trong xưởng có sản xuất, mỗi công nhân đều có thể theo giá cả trên thị trường mua một cái, không cần phiếu.”
Đây là chỗ tốt khi làm công nhân, không chỉ có tiền lương cố định, còn có các loại phúc lợi, bên trong đó ưu đãi mua sắm những sản phẩm do xưởng sản xuất cũng được phúc lợi.
Hơn nữa không chỉ có quạt.
Ấn theo quy định, thường là những thứ do xưởng máy móc sản xuất, mỗi công nhân đều có thể dùng thẻ chứng minh thân phận mua một phần, giá cả thì theo thị trường bình thường, lại không cần phiếu.
Công nhân mua các sản phẩm của nhà máy, tất cả đều áp dụng nguyên tắc tự nguyện, cũng không cưỡng bách.
Cho nên mua hay không mua, thì phải xem người sử dụng có cần hay không.
Nhưng căn cứ theo thông tin Ninh Viễn Hàng lén biết, , mặc dù nhà máy sản xuất máy móc quy định rất rõ ràng, đồ của nhân viên mua về không được phép chuyển nhượng, bán đi bán lại nhưng nhiều người vẫn mua đồ rồi bán tư nhân cho người thân, bạn bè, kiếm lấy phần giá cả chênh lệch.
Không cần phiếu mà vẫn mua được, tuy nói giá cả đắt hơn tí, vẫn tốt hơn so với mua bên ngoài mà cần phiếu.
Nhà bọn họ không cần làm như vậy, hơn nữa anh là phó xưởng trưởng, lấy bản thân làm gương cho công nhân, cho nên mặc dù biết có cách kiếm tiền tốt như vậy, nhưng Ninh Viễn Hàng cũng chưa bao giờ động tới.
Hiện giờ nghe thấy vợ nói muốn mua quạt, anh dứt khoát dặn dò cô: “Em nhìn xem trong nhà còn thiếu đồ điện gì, dứt khoát liệt kê ra, chỉ cần là sản phẩn do nhà máy sản xuất, chúng ta đều mua ở nhà máy.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Tô Hân Nghiên rất vui mừng.
Cô đánh giá khắp nơi trong nhà, tính toán hẳn nên là mua cái gì.
Đèn điện không cần, thời điểm Lưu Hải Khải trang hoàng nhà cửa có cùng nhau trang bị, thời điểm bán phòng ở cũng bán hết cho bọn họ.
Quạt lấy một cái, kỳ thật nếu mỗi phòng đều chuẩn bị lấy một cái, ít nhất yêu cầu năm cái quạt, nhưng nhà máy chỉ cho phép mua mỗi thứ một cái, bọn họ cũng không có đủ phiếu công nghiệp để mua thêm nhiều quạt như vậy, cho nên trước đó tạm chấp nhận mua một cái đi.
TV đã có, mặt khác…… Có thể mua thêm một cái tủ lạnh.
Để tiện cho mùa hè cất giữ thức ăn.
Những đồ vật khác dường như không cần thiết, chủ yếu là vì chúng ít có tác dụng và không cần thiết phải mua chúng.
“Tạm định là quạt cùng tủ lạnh đi.”
“Không cần mua đồng hồ? Hay là thêm đồng hồ đi, tiện xem thời gian hơn.” Ninh Viễn Hàng hỏi.
Trong nhà chỉ có mình anh là có đồng hồ đeo tay, cho nên nếu các thành viên trong nhà yêu cầu xác nhận thời gian cụ thể, lại phải cất công hỏi anh.
Thật ra Ninh Viễn Hàng cũng không phải ngại phiền, chỉ là làm như vậy chung quy không được tiện cho lắm.
Tô Hân Nghiên nghĩ , nói: “Thêm đồng hồ nữa đi, à em nghĩ là anh lấy đồng hồ treo tường ấy, treo ở trong phòng khách.”
Đông hồ đeo tay chỉ có một người xem được với đồng hồ treo tường cả nhà đều xem được tất nhiên là phải chọn đồng hồ treo tường rồi.
“Được.” Ninh Viễn Hàng đem yêu cầu của vợ nhớ kỹ, tính toán chờ ngày mai sau khi đi làm đi tìm đồng nghiệp phụ trách hậu cần hỏi giá cả một chút, sau đó báo giá cho vợ.
Hiện tại trong nhà muốn chi tiêu cái gì đều là hình thức này.
Anh đi dò hỏi giá cả, xác định muốn hay không mua, nếu muốn mua thì đến chỗ vợ báo giá cả và lấy tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-166.html.]
Rốt cuộc hiện tại trong nhà người quản tiền chính là Tô Hân Nghiên.
Chờ khi bánh trứng gà toàn bộ được chưng tốt, Tô Hân Nghiên và bà Ninh lấy ra rổ, sau đó cả nhà đi thăm từng nhà hàng xóm một.
Biết tin Ninh gia sắp tới thăm, rất nhiều nhà đã để lại một người trong nhà để chào hỏi.
Cũng giống như đi chợ, bên này bái phỏng xong lưu lại lễ vật liền lập tức chạy tới nhà tiếp theo, nhà tiếp theo lại nhà tiếp theo……
Hàng xóm nhiều như vậy, trong vòng một ngày khẳng định là chào hỏi không xong, cho nên ước chừng bọn họ phải mất ba ngày, rốt cuộc mới có thể chào hỏi hết tất cả hàng xóm mới ở đây.
Để mọi người biết, Ninh gia chính thức chuyển đến khu nhà máy sản xuất máy móc..
Thời gian từng ngày qua đi, cuộc sống cũng dần dần được ổn định lại.
Ninh gia dần dần dung nhập vơi khu nhà tập thể ở xưởng máy móc này, Ninh Viễn Hàng cùng mấy đứa con trai vẫn theo thường lệ đi sớm về trễ để đi làm hay đi học, mà Tô Hân Nghiên đại bộ phận thời gian đều lưu tại trong nhà, không phải là chăm sóc người già và con cái thì chính là viết bản thảo, còn lại thời gian nhàn rỗi đều ôn tập.
Tiểu Tại Tại cũng một lần nữa kết thêm không ít bạn tốt.
Tính cách của bé hướng ngoại rộng rãi, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn rất đáng yêu, luôn nhận được sự yêu quý của cả người lớn và trẻ con, cho nên bé có thể hòa đồng trong môi trường mới.
Nhưng người biến hóa lớn nhất trong nhà lại không phải là bé, mà là bà Ninh.
Trên thực tế, trước kia bà Ninh ở Trần gia thôn là không có bạn bè gì cả, càng miễn bàn đến chuyện tồn tại bạn tốt gì đó.
Bởi vì từ nhỏ sự chịu giáo dục bất đồng, bản chất tam quan của bà với người trong thôn là không giống nhau, hai người nói chuyện đều không cùng đường đi.
Mặc dù bị cuộc sống xô đẩy ở tuổi trung niên và tuổi già, làm việc nhà nông cũng đã sớm thuận buồm xuôi gió, mặt ngoài thoạt nhìn chính là một bà lão nông thôn bình thường, chỉ là khí chất so với người bình thường tốt hơn một tí.
Bởi vì là là bản chất, tóm lại dù trải qua hoàn cảnh thế nào thì trong bà luôn tồn tại một khí chất của tiểu thư khuê các.
Hiện giờ thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, nhận thức những người mới, trên cơ bản chính là một lần nữa thay đổi vòng kết nối xã hội của mình sang một vòng kết nối khác, điều này khiến bà Ninh thấy thoải mái hơn.
Rốt cuộc người nhà có thể trở thành công nhân- một công việc coi như là tốt nhất trong thời đại này, trừ bỏ một số bộ phận hi hữu, trên cơ bản đều được giáo dục đàng hoàng, cũng có trình độ văn hóa.
Tam quan của bọn họ không nhất định giống với bà Ninh, nhưng ít ra bọn họ cũng có đề tài chung khi nói chuyện với nhau, cũng sẽ không làm bà Ninh có cảm giác gãy đàn tai trâu khi đang nói chuyện với mọi người.
Cho nên khi dọn đến hoàn cảnh mới, bà Ninh đã dần dần mà thay đổi.
Khi bà ở Trần gia thôn, thường xuyên trầm mặc, trừ phi yêu cầu phải làm việc, nếu không rất ít khi ra ngoài.
Bà đã trở nên thích cười và nói chuyện, bà cũng thích đi dạo với một nhóm chị em tuổi già, tập thể dục hoặc gặp gỡ trò chuyện vui vẻ, hay là tán gẫu đủ thứ chuyện phiếm, mỗi bên cũng mang theo cháu trai cháu gái đi theo .
Hôm nay Tiểu Tại Tại được bà nội mang theo.
Mấy bà lão tụ hội lại với nhau cùng ra công viên nhỏ của nhà máy hóng gió uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ, bên cạnh đó là mấy đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa với nhau.
Tiểu Tại Tại cầm một quả bóng nhỏ bằng tre đan trong tay, đặt nó xuống đất và dùng hết sức đá nó về phía trước.
Bé đang chơi đá cầu tròn với mấy người bạn cùng tuổi.
Cũng không có quy tắc gì, chính là đơn thuần đá tới đá lui mà thôi.
Mặc dù chỉ là như vậy, bọn nhỏ cũng vui vẻ đến mức cười ha ha không ngừng.