Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:24:47
Lượt xem: 54
Bé thấy Cố Diệp Chu không lấy đồ vật ăn, cho rằng cậu đang ngượng ngùng, cho nên chủ động cầm quả quýt cho cậu.
Cố Diệp Chu nhận được quả quýt ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Tiểu Tại Tại, cũng không nói cảm ơn.
Chỉ thong thả ung dung mà động thủ, bóc quả quýt ra, lại học Ninh Hàng làm lột sạch những sợi màu trắng nhỏ ra, sau đó đưa thành quả cho Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại không suy nghĩ nhiều, thấy có người đút cho, tiếp tục há miệng ăn.
Chờ cho đến khi ăn xong, bé mới nhận ra, nguyên lai vừa mới Cố Diệp Chu hiểu lầm là bé đưa quýt cho cậu là nhờ cậu bóc quýt cho bé.
Thấy sắp có quả quýt thứ hai được đưa tới, Tiểu Tại Tại vội vàng lắc đầu, đem quả quýt đẩy trở về.
“Cho anh ăn, anh trai xinh đẹp ăn.”
“…… Cảm ơn.”
Xác định Tiểu Tại Tại thật sự là không ăn, mà muốn cho mình ăn, Cố Diệp Chu mới thấp giọng nói cảm ơn, sau đó chậm rãi cho quýt vào trong miệng.
Cũng đã khá lâu rồi cậu chưa ăn quýt.
Nhưng khi cậu nếm lại sau vài năm, cậu thấy quýt cũng không ngon như trong trí nhớ của mình, độ ngọt không đủ có chút hơi chua nhưng không sao.
Bất tri bất giác ăn xong quýt, tinh thần của Cố Diệp Chu từ đầu đến cuối đều căng chặt cũng thoáng thả lỏng hơn chút, cậu lại nói cảm ơn với Tiểu Tại Tại một lần nữa.
Bởi vì biết đối phương là đang cố ý chiếu cố mình.
Lại nói , dường như cậu vẫn còn nợ bé một vài thứ khác, cậu vẫn còn chưa trả lại cho bé đâu.
“Tại Tại, lại đây tắm rửa.”
Tô Hân Nghiên ở trong phòng vệ sinh gọi con gái.
“Đây ạ.”
Tiểu Tại Tại đáp lại, nhưng bé lại không chạy đến tìm mẹ mình ngay lập tức, thay vào đó, bé nhanh chân vào phòng riêng của mình, lôi ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới chạy vào phòng tắm.
Thực ra, bé cũng có chút ngại ngùng khi ở dáng vẻ lấm lem này ở trước mặt anh trai xinh đẹp.
Tô Hân Nghiên không giúp con gái tắm rửa.
Chỉ chuẩn bị nước tắm cho con gái, để con tự tắm rửa rồi ra đun nước tắm cho con trai thứ hai.
Tiểu Tại Tại đã tới tuổi có thể tự lập được một số việc ví dụ như tắm rửa.
Bé nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra ngoài, mái tóc xõa ra sau lưng vẫn còn dính nước.
Ninh Hàng nhìn thấy, đứng dậy đi lấy một cái khăn lông sạch sẽ ra, lại gọi em gái lại đây, lau tóc cho bé.
Động tác anh hai lau tóc cho em gái có vài phần ôn nhu hơn so với anh cả, lực đạo của anh vừa phải, lau cho đến khi tóc bé hết nhỏ giọt lúc này mới dừng tay để tóc em gái khô tự nhiên.
Bên kia Tô Hân Nghiên đã nấu nước xong cho Ninh Hàng đi tắm rửa, nên anh cũng đứng dậy rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn có hai người Cố Diệp Chu và Tiểu Tại Tại mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh trai xinh đẹp muốn xem TV hay không?”
Tiểu Tại Tại cảm thấy bản thân là chủ nhà, phải biết chiêu đãi khách nhân thật tốt.
“Ừm.” Ngồi ở đây và không có việc gì phải làm, Cố Diệp Chu dứt khoát đồng ý với Tiểu Tại Tại, bé muốn làm gì thì để bé làm đó đi.
Thấy cậu đáp ứng, Tiểu Tại Tại lập tức mở TV ra, cùng Cố Diệp Chu ngồi cạnh nhau xem.
Chờ khi Ninh Hàng tắm rửa xong liền nhìn thấy hai người đang ngồi thành một hàng, chăm chú xem TV.
Trong TV phát tin đều là những nội dung nhàm chán, Ninh Hàng tùy ý mà nhìn thử, lại không có hứng thú mà dịch mắt ra chỗ khác, ngược lại cầm lấy cặp sách, rút ra một quyển sách đi ra ban công xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-169.html.]
Ban công được cải tạo thành một vườn rau nhỏ.
Có nhiều chậu hoa được sắp xếp theo kiểu chắp vá, và mỗi chậu hoa có nhiều loại rau dễ trồng.
Ví dụ như hành lá, rau hẹ, rau xà lách, cà chua thóc.
Để có được sự thoải mái và đẹp mắt, Tô Hân Nghiên không dùng các loại chậu hoa để lấp đầy toàn bộ không gian của ban công mà để lại một phần nhỏ không gian thư giãn.
Bày ra hai ghế mây, còn có một cái bàn nhỏ, để mọi người có thể ngồi trên ban công và tận hưởng thời gian nhàn nhã.
Chỉ là cô tưởng tượng rất đẹp, nhưng người trong nhà ngoại trừ cô, liền không ai có cái tình thú này.
Ngay cả bản thân cô khi có thời gian rảnh không phải viết bản thảo hay ôn tập, cũng không rảnh đi ra ban công thả lỏng, cuối cùng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, khu vực ban công này liền trở thành nơi để Ninh Hàng chuyên chú đọc sách.
Nơi đọc sách cần sự thanh tịnh.
Thích nhất là cầm một cuốn sách, ngồi trên ghế mây, đóng cửa ban công và tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh đọc sách.
Những lúc như thế này, các thành viên trong gia đình hiếm khi làm phiền anh.
Nhưng hôm nay lại có một chuyện ngoài ý muốn.
Mới vừa xem được nửa trang giấy, Ninh Hàng liền nghe được từ trong phòng khách đầu truyền một tiếng khóc vang đến rung trời.
Hắn bị ồn ào đến xem không đi vào thư, chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài xem xét đã xảy ra cái gì.
Vừa mới mở ra ban công ra, liền thấy Ninh Hiên đang khóc lóc được mẹ ôm, Tiểu Tại Tại hiểu chuyện mà đứng lại một bên dỗ dành anh trai.
“Anh ba đừng khóc, Tại Tại đem hết tất cả kẹo của em cho anh ăn có được hay không?”
“Kẹo của em bị em ăn hết lâu đời rồi, căn bản em không có kẹo.” Ninh Hiên khóc nói.
“Em có!” Vì để chứng minh bản thân mình có kẹo, Tiểu Tại Tại ngay lập tức quay người chạy đến trước bàn trà, chộp lấy viên kẹo trên đĩa, đưa cho Ninh Hiên xem.
“Anh xem, em thật sự có kẹo nè.”
“Thật sự có này?” Ninh Hiên bị sợ ngây người, đã quên mất khóc, cậu chưa bao giờ nghĩ tới kẹo mà tới cái miệng cọp của em gái mình mà lại còn sót lại phần cho anh trai đấy.
(Ninh Hiên sợ quá lần này em gái lại có kẹo nha.)
Làm người đứng xem, Ninh Hàng và Cố Diệp Chu nhìn thấu hết thảy.
Nếu mình nhớ không lầm thì, chỗ kẹo này, rõ ràng là vừa rồi mẹ / dì Tô lấy ra tới chiêu đãi khách đi?
Thôi bỏ đi, chỉ cần có thể dỗ được Ninh Hiên, bọn họ cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy mà đi vạch trần Tiểu Tại Tại.
Thừa dịp Tiểu Tại Tại đang dỗ dành anh trai, Tô Hân Nghiên cho con trai cả một ánh mắt dò hỏi.
【 Em trai con sao lại thế này? 】
【 Bị dọa thôi. 】
Cụ thể Ninh Hàn cũng không thể ở đây nói rõ ràng được, miễn cho Ninh Hiên gợi lên hồi ức không tốt đẹp, lại đem Tiểu Tại Tại dọa nốt.
Nhưng khi quay lại và phát hiện cơ hội không ai để ý, Ninh Hàn đã bí mật giải thích cho mẹ mình.
"Lúc tụi con trở về, nửa đường gặp phải đội ngũ đó, Tiểu Hiên chưa từng gặp qua cảnh tượng khủng bố như vậy, bị sợ hãi.”
Tô Hân Nghiên nhíu mày hỏi: “Hiện tại tình thế bên ngoài thế nào rồi?”
Ninh Hàn lắc đầu, lời nói thật nói: “Con không rõ lắm, nhưng hẳn là sẽ không quá tốt, mẹ có thể chờ ba ba về rồi hỏi ba ba xem sao? Hắn là ba ba có thể biết rõ chuyện hơn.”
“Được rồi, con cũng cùng em trai em gái đi chơi đi, không cần sợ, mọi chuyện đều có ba ba và mẹ ở đây.” Tô Hân Nghiên vỗ vỗ bả vai rắn chắc của con trai cả, trấn an nói.
Đừng tưởng rằng bằng gương mặt bình tĩnh này của thằng bé có thể qua mặt được với cô, kỳ thật bản thân Ninh Hàn cũng có chút sợ hãi.
Chỉ là bản thân anh là anh cả, anh biết nếu bản thân biểu hiện ra cảm xúc sợ hãi, em trai sẽ trở nên càng hoảng, cho nên anh cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi mà thôi.