Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:26:51
Lượt xem: 45
Bé vẫn luôn là người nhỏ nhất cái kia, vốn tưởng rằng lần này còn có thể được làm chị cơ.
Nhưng bé cũng rất nhanh bình phục, lại vui vẻ mà đón nhận một tình bạn mới.
Có thể là do bé quá nhiệt tình, kéo Chu Bảo Muội cũng có chút hoạt bát lên.
Con gái nhỏ nói chuyện đến hăng say, người lớn cũng không nhường một tấc.
Muốn nói xưởng chế biến thịt và xưởng máy móc có giao thoa ở đâu?
Vậy tự nhiên là nhà ăn.
Ninh Viễn Hàng mỗi lần từ nhà ăn lấy thịt về nhà, tất cả đều là xưởng chế biến thịt cung ứng.
Ăn nhiều thịt như vậy rồi, nay lại gặp cán bộ xí nghiệp thịt đoàn, cũng là ông bố đưa con gái đi học, tự nhiên có rất nhiều đề tài bàn tán.
(Ai? Ai? Ai nói đàn ông không nhiều chuyện nào, có hai người đàn ông và hai cô con gái là có thể trở thành một cái... rồi đó!)
Có người cùng nói chuyện với, thời gian chờ đợi tựa hồ trôi qua rất nhanh.
Đội tiến lên dần dần, và ngay sau đó đến lượt họ.
Trong văn phòng nơi đăng ký sinh viên năm nhất, đơn giản chỉ có ba cái bàn, sau mỗi bàn có một giáo viên ngồi.
“Ba bàn đều có thể xử lý thủ tục nhập học, tiến vào thì chọn một bàn tùy ý là được.”
Ngoài cửa văn phòng có hai thầy giáo đang hỗ trợ ngăn đón người.
Mỗi lần chỉ có ba sinh viên năm nhất và cha mẹ của họ được đưa vào, và họ sẽ tiếp tục được cho vào sau khi ba cặp đầu tiên hoàn thành công việc và rời đi.
Như vậy có thể giảm bớt sự hỗn loạn, bảo trì trật tự.
Hai cha con Chu gia cùng hai cha con Ninh gia cũng vừa vặn được xếp và một nhóm.
Ninh Viễn Hàng đưa con gái, đi đến trung gian cái bàn kia trước, khách khí mà nói: “Chào đồng chí, tôi tới làm thủ tục nhập học cho con gái.”
“Đây là bảng phiếu, phiền đồng chí hãy điền vào đây, bên này có bút, nhờ đồng chí lấy sổ hộ khẩu ra cho tôi, yêu cầu thẩm tra đối chiếu tin tức của học sinh mới.”
Cô giáo trẻ ngồi sau bàn khéo léo đưa một tờ giấy trắng cho Ninh Viễn Hàng.
Thực ra bên trên là để mọi người điền một số thông tin cơ bản của học sinh và phụ huynh như tên, tuổi sẽ lưu trong hồ sơ tuyển sinh là ra.
Trong tương lai, cho dù là học thêm, chuyển cấp,… thì đều cũng cần sử dụng.
Trước bàn có ghế nhỏ để ngồi thuận tiện cho phụ huynh điền thông tin.
Nhưng Ninh Viễn Hàng thân cao chân dài, sau khi ngồi xuống, lại có cảm giác người khổng lồ đang trải nghiệm ở thế giới tí hon.
Tiểu Tại Tại đứng bên cạnh, cũng tò mò mà lay xem.
Tốc độ của Ninh Viễn Hàng rất nhanh.
Điền thông tin vào hai hoặc ba lần và đưa cho giáo viên trẻ.
Sau khi nhận bảng phiếu, giáo viên trẻ lại kiểm tra sổ hộ khẩu mà Ninh Viễn Hàng đưa cho, kiểm tra xong một vài thông tin quan trọng, liền đem bảng biểu thu hồi, sau đó trả lại sổ hộ khẩu cho Ninh Viễn Hàng, sau đó đưa một tờ đơn cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-175.html.]
“Cầm cái này, đi phòng tài vụ giao học phí, sau đó là được.”
“Tốt, cảm ơn cô giáo.”
“Cảm ơn cô giáo ạ.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí mà nói theo ba ba, cùng nhau cảm ơn cô giáo.
Nhìn thấy người bạn nhỏ đáng yêu lại hiểu lễ phép như vậy, cô giáo trẻ tuổi kia nhịn không được ôn nhu mà cười: “Không cần cảm ơn.”
Hai cha con bước ra khỏi văn phòng đăng ký tân sinh viên, họ nhìn thấy mẹ con Tô Hân Nghiên đang đợi họ dưới bóng cây cách đó không xa.
Tiểu Tại Tại lập tức rút tay nhỏ khỏi bàn tay to của ba ba, chạy chậm qua đi, nhào vào lòng mẹ.
“Mẹ!”
Bộ dáng kích động kia, rất giống như kiểu bé đã nhiều năm không gặp mẹ mình rồi vậy.
Ninh Viễn Hàng buồn cười mà đi theo phía sau con gái, nhìn vợ ngồi xổm xuống tiếp được con gái.
“Mội chuyện đều xong xuôi rồi ?” Tô Hân Nghiên ôm con gái, ngẩng đầu dò hỏi chồng.
“Cũng chưa xong, nói là đến đi chỗ tài vụ giao học phí.” Ninh Viễn Hàng quơ quơ tờ đơn trên tay ý bảo vợ xem.
“Chúng ta từ trong đó vừa đi ra, hiện tại cũng không có ai. Sau khi làm xong việc nhanh chóng về nhà sớm đi.”
Tô Hân Nghiên đứng dậy, một tay nắm một đưa trẻ, tay còn lại định nắm tay con trai đi đến phòng tài vụ.
“Mẹ, con có thể tự đi.” Ninh Hiên đỏ mặt nhỏ giãy giụa nói.
Nơi này chính là trường học của cậu, nếu là không cẩn thận bị người bạn nào nhìn thấy, cậu lớn như vậy còn để mẹ dắt tay, không biết nên dấu mặt vào đâu?
( Đội quần đi)
“Được, vậy con phải cần thận nha.”
Suy xét đến lòng tự trọng yếu ớt của con trai nhỏ, Tô Hân Nghiên thuận theo mà buông lỏng tay ra.
Phòng tài vụ chỗ đúng như Tô Hân Nghiên nói, người không phải rất nhiều.
Ít nhất không cần phải xếp hàng.
Đây cũng là bởi vì tới bên này chỉ cần phụ huynh đến giao tiền mà thôi, giao xong liền đi, cũng sẽ không bị trì hoãn quá nhiều thời gian.
“Chào đồng chí, chúng tôi tới giao học phí cho con gái.”
Tô Hân Nghiên lấy ra mười đồng đại đoàn kết, đưa cho quầy sau nhân viên thu phí.
Trên đơn chước phí cũng đã ghi rõ ràng.
Yêu cầu bọn họ giao nộp tám đồng học phí, cùng hai đồng chi phí phụ, bên trong bao gồm phí sách vở, và thê cả phí đồng phục.
Đây là học phí của một học kỳ, tới học kỳ tiếp theo, còn phải tiếp tục nộp thêm.
Trường học trấn trên , học phí đắt hơn so với trường tiểu học ở dưới thôn, nhưng cũng có thể hiểu được, rốt cuộc hai vị trí bất đồng, thực lực giáo dục cũng có điều khác nhau.
Cho nên học phí thu nhiều cũng rất bình thường.