Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:29:05
Lượt xem: 64
Chỗ rau ở ban công này, trên cơ bản đều do bé và bà nội cùng nhau chăm sóc, Tiểu Tại Tại rất dễ thương và quan tâm.
Bình thường Tô Hân Nghiên xào rau thiếu cọng hành, muốn lấy vài cộng ở đó, đều đến hỏi qua ý kiến của Tiểu Tại Tại, chờ bé đồng ý mới có thể động thủ.
Buổi tối thời điểm Ninh Hàn cùng em trai cùng nhau tan học về nhà, nhìn thấy em gái đang ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha xem TV, tức khắc có chút áy náy mà qua đi bé bé lên, muộn thanh muộn khí(*) mà nói.
(*)có chút buồn bã và hối lỗi.
“Anh xin lỗi.”
Rõ ràng bản thân anh đã hứa với em gái là sau khi bé tan học anh sẽ đi đón bé về nhà, nhưng mà lúc chân chính Tiểu Tại Tại đi học, anh mới kinh ngạc phát hiện thời gian hai người học tập và nghỉ ngơi không giống nhau.
Buổi sáng còn tốt, sớm một chút thì vẫn có thể đưa em gái đi đến trường học.
Nhưng giữa trưa và thời gian buổi chiều tan học của Tiểu Tại Tại, bọn họ vẫn còn đang học, căn bản không thể đi đón em gái.
Cũng trách anh không nhớ được thời gian biểu của trường tiểu học, cho nên sơ sót điểm này.
Tâm tư trên mặt của anh cả biểu lộ rõ ràng đến như vậy, Tiểu Tại Tại sao có thể không nhìn ra.
“Không sao đâu, về sau buổi sáng anh cả đưa Tại Tại đi học là được rồi.”
Bé thoải mái sờ sờ đầu của anh cả, nhưng tay lại bị cái đầu tóc húi cua của anh cả chọc vào, bé lập tức rụt lại, đổi lại sờ sờ cằm anh, chỉ là lại bị thứ mọc ra trên cằm anh cả chọc đâu, lúc này mới bỏ xuống hoàn toàn, ngừng chạm vào nó.
Động tác của em gái Ninh Hàn sao có thể không phát hiện ra.
Anh duỗi tay sờ cằm của mình, sờ thấy chút ria mép đang chui ra, cau mày lẩm bẩm: “Lại phải đi trộm d.a.o cạo râu của ba ba dùng rồi.”
Thật ra cũng không phải Ninh Hàn ghét bỏ râu của mình.
Mà là râu này đ.â.m em gái đau, vậy nên không thể lưu nó lại được.
*
Mãi cho đến một tuần sau khi khai giảng, âm thanh đáng sợ làm lòng người không ngừng d.a.o động kia mới lắng xuống.
Cậu bạn khóc nhiều nhất cuối cùng cũng nhận ra rằng việc mình đi học là điều chắc chắn và không thể thay đổi.
Cho nên cậu ta chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, lựa chọn an tĩnh.
Chủ yếu cũng là mỗi ngày khóc như vậy, lại khóc lợi hại nữa cũng sẽ mệt.
Không khí của lớp học cuối cùng cũng được tha cho mà yên tĩnh lại, Hứa Yên Tịnh đối với chuyện này thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, đã bị phân tới lớp một, cô cũng là có chút xui xẻo.
May mắn thay, những ngày khó khăn nhất cuối cùng cũng kết thúc.
Năm nhất thời gian học tập so với Tiểu Tại Tại tưởng tượng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bọn họ chỉ cần học tập bảng chữ cái đơn giản nhất và một ít chữ Hán đơn giản thường dùng, còn có học những phép tính cơ bản nhất như kiểu "1+1=2".
Môn chính trị học đối với bọn nhỏ mà nói chính là môn kể chuyện xưa.
Các em không cần phải làm gì trong toàn bộ quá trình, chỉ cần ngồi và nghe giáo viên kể những câu chuyện lịch sử.
Ở nhà đã được anh hai dạy trước chương trình, trình độ học thức của Tiểu Tại Tại rõ ràng cao hơn so với các bạn cùng lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-181.html.]
Trước mắt tiêu chuẩn của bé đủ vào lớp 3.
Sau khi Hứa Yên Tịnh phát hiện, đã từng có lần đi tìm Tô Hân Nghiên, muốn cùng cô nói chuyện, có lẽ có thể cho bé nhảy lớp, hiện tại để bé học ở lớp 1, chỉ có thể lãng phí thời gian.
Nhưng Tô Hân Nghiên cẩn thận tự hỏi qua, sau đó lựa chọn cự tuyệt.
Lý do cô đưa ra là: con bé mới vào tiểu học nên cho con bé một thời gian để làm quen, sau khi quen với cuộc sống ở trường rồi mới quyết định có nên nhảy lớp hay không.
Tô Hân Nghiên làm như vậy, chỉ là để hoàn toàn tôn trọng ý kiến của đứa trẻ.
Lúc trước chuyện muốn đi học là Tiểu Tại Tại tự quyết định, hiện tại bé muốn nhảy lớp hay không, có lẽ bé cũng có ý nghĩ của bản thân, cô không nên ỷ vào bản thân là mẹ của bé con, liền tự mình thay thế bé đưa ra quyết định.
Quả nhiên, một tháng sau khai giảng, Tô Hân Nghiên đã cùng Tiểu Tại Tại đề ra chuyện này.
Phản ứng của Tiểu Tại Tại là cự tuyệt.
“Con không cần!” Nói như c.h.é.m đinh chặt sắt.
“Vì sao?” Tô Hân Nghiên cũng không có ý gì khác, chỉ do tò mò.
Thời điểm hai mẹ con đối thoại , Ninh Viễn Hàng cũng ở đây, nghe vậy cũng đồng dạng nhìn về phía con gái.
Vợ chồng hai người chờ đợi Tiểu Tại Tại trả lời.
“Tại Tại có bạn nữa mà, hơn nữa con còn muốn theo bà nội học vẽ tranh, còn có anh hai từng nói, ‘ tri thức là phải thường xuyên củng cố, đã học xong rồi, lại nghiêm túc học một lần nữa, cũng không thừa. ’”
Tiểu Tại Tại đưa ra ba lý do cùng một lúc.
Nhưng trên thực tế, ba điều này có thể tóm gọn trong một câu: bé muốn từng bước tận hưởng cuộc sống thời thơ ấu của mình, bé cũng không muốn khiến bản thân mệt mỏi như vậy sớm.
Nghe hiểu ngụ ý của con gái, Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ tôn trọng ý tưởng của bé.
Đối với việc mẹ chồng có thể dạy con gái vẽ tranh, kỳ thật Tô Hân Nghiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bà Ninh biết thêu thùa, tay nghề còn không tồi, đây là điều mà cả gia đình đều biết.
Những người có thể thêu thùa nhất định phải có khả năng vẽ hoa, một số mẫu phức tạp khó hơn vẽ một bức tranh tốt, điều này tất yếu đòi hỏi người thợ thêu có tay nghề cao phải có một nền tảng nhất định về hội họa.
Thậm chí ngoại trừ việc thêu thùa và vẽ tranh, Tô Hân Nghiên hoài nghi mẹ chồng còn kỹ năng nào khác.
Chỉ là ngại nên cô không định hỏi.
Nhưng đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của cô ấy, có thể đó không phải là sự thật, cho nên Tô Hân Nghiêm chỉ suy nghĩ thoáng qua liền đã quên mất chuyện đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bên ngoài, nối tiếp nhau, luôn có những tin tức khác nhau, không thể phân biệt được, khiến người ta hoảng sợ, gió nổi sóng gió.
Dường như đã nhận ra điều gì đó, những đợt phản công của những người đó ngày càng dữ dội, cứ ba ngày hai đầu lại có thể thấy nhiều tên xã hội đen rủ nhau làm chuyện.
Nhưng dù có bao nhiêu rắc rối bên ngoài, nó cũng sẽ không lan đến trường tiểu học.
Trẻ con, là tương lai là hy vọng, cũng là điểm mấu chốt.
Kiên quyết không thể đụng vào!