Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:42:35
Lượt xem: 48
Hiện tại nếu Tiểu Tại Tại ra cửa, đều thích đi đôi giày này.
Cảm giác như bé là bé gái đẹp nhất thị trấn ngay khi bé đi nó vào và bước ra khỏi cửa!
Bệnh viện cách xưởng máy móc có chút khoảng cách, đi đường cũng khá xa, cho nên Tô Hân Nghiên dắt xe đạp trong nhà ra, chuẩn bị đạp xe chở con gái đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Một cái khác thì Ninh Hàn đi làm.
Ninh Hàn tìm được công tác là ở xưởng sắt thép, đây là nhà máy có liên hệ với cùng xưởng máy móc mà ba anh đang làm, nhưng ngại chuyện tinh luyện sắt thép yêu cầu rèn đặc thù cực nóng, cho nên xưởng sắt thép cách xưởng máy móc không tính là rất gần.
Được xây dựng ở ngoại ô, bên cạnh một mỏ than.
Ninh Hàng thì làm tại xưởng máy móc.
Đừng hiểu lầm, không phải Ninh Viễn Hàng giúp anh.
Mà vào thời điểm anh tìm công việc, trong lúc vô tình trợ giúp một vị kỹ thuật viên có địa vị rất cao ở xưởng máy móc giải quyết một nan đề mấu chốt, làm việc hạng mục nghiên cứu đạt được đột phá trọng đại, làm người ta nổi lên tâm tư muốn thu nhận nhân tài, được cầu thỉnh đi bộ phận xưởng kỹ thuật máy móc làm trợ lý thực tập.
Không phải người ta không muốn cho anh làm công nhân chính thức.
Thứ nhất anh vừa tốt nghiệp cao trung, nói đúng ra là cái gì cũng không hiểu, còn rất nhiều thứ phải học, thứ hai, anh cũng còn quá trẻ, không đáp ứng được yêu cầu của tuyển dụng, nên không thể ký hợp đồng chính thức với anh. Có thể tạm thời để anh phải chịu uất ức làm công nhân tạm thời.
Để bồi thường, vị kia dốc hết sức cho anh tiến vào bộ phận kỹ thuật viên của xưởng máy móc, đem hết sức lực bồi dưỡng anh, cơ hồ đem anh trở thành học sinh của bản thân mà đối đãi.
Mà Ninh Hàng giống như bọt biển im lặng, không ngừng tiếp thu kiến thức đổ vào như thủy triều.
“Mẹ.”
Tiểu Tại Tại ngồi ở sau xe, chuyển đầu, nhìn bốn phía không ngừng lui về phía sau, nhịn không được kéo kéo quần áo của mẹ, nghiêm túc mà nhắc nhở cô.
“Đây không phải là đường đi đến công viên.”
“Mẹ biết, mẹ chỉ là nhân tiện, đi đến bệnh viện lấy thuốc cho bà nội, chúng ta lấy thuốc xong lại đi công viên chơi nha.”
Tô Hân Nghiên ỷ vào việc con gái không thể nhìn thấy mặt mình, không kiêng nể gì mà lừa gạt bé.
Tiểu Tại Tại nhăn mày lại, lo lắng nói: “Bà nội lại sinh bệnh sao?”
Ở trong ấn tượng của bé, bà Ninh thường xuyên đau ốm và phải đến bệnh viện trong thời gian dài, vì vậy bé hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của mẹ mình.
“…… Ừm.” Dưới đáy lòng Tô Hân Nghiên đối với mẹ chồng thực sự xin lỗi.
Hai mẹ con thuận lợi mà đến cổng lớn bệnh viện, Tô Hân Nghiên đưa theo con gái đi thẳng vào, đến thẳng phòng tiêm chủng cho trẻ em.
Thời gian đầu, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn được mẹ dắt đi, khi bước đi, bé dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bốn phía sao lại lắm người bạn nhỏ như mình vậy?
Còn có, phía trước sao lại có người bạn nhỏ đang khóc thế?
Xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên mặt một người mẹ đang ôm con khóc.
【 Mau đến phiên con mình tiêm đi? Hy vọng chờ lát nữa bảo bảo đừng khóc đến quá thảm. 】
Tiêm!
Bị lừa rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-191.html.]
Tiểu Tại Tại: “!!!”
Khuôn mặt nhỏ của bé ngay lập tức trắng xanh, lập tức tránh khỏi tay mẹ, xoay người liền chạy.
Người bé chân cũng ngắn, Tiểu Tại Tại chạy giống như một quả bóng trong lăn đi, ục ục lập tức liền lăn ra thật xa.
“Tại Tại!”
Tô Hân Nghiên phản ứng lại, kêu lên và vội vàng đuổi theo.
“Ai! Người bạn nhỏ, con không thể đi ra ngoài!” Một y tá tình cờ ở cửa nhìn thấy Tiểu Tại Tại đang định chạy ra ngoài, liền nhanh chóng dùng thân chặn cửa không cho bé chạy.
Mỗi năm sẽ có nhiều trẻ con trốn tiêm ở điểm tiêm chủng, cô cũng quen rồi.
Thông thường khi gặp, họ sẽ giúp đỡ bắt trẻ, hoặc chặn cửa không cho trẻ chạy ra ngoài.
Việc để một đứa trẻ chạy trốn một mình là quá nguy hiểm và dù chúng có chống cự đến đâu thì cũng phải tiêm vắc-xin.
Con đường để trốn thoát duy nhất đã bị chặn mà ở phía sau mẹ đã sắp đuổi kịp, Tiểu Tại Tại không còn cách nào khác, phải quay đầu khẩn cấp và chạy theo vòng tròn.
Bé chạy theo vòng, Tô Hân Nghiên tự nhiên cũng phải chạy theo vòng.
Sau đó, những phụ huynh khác đang đợi trong phòng tiêm chủng nhìn thấy một cảnh tượng hài hước, một bé gái chạy trước mặt và mẹ của bé đang đuổi theo ở phía sau.
Ngoài ra còn có các câu thoại linh tinh như: "Dừng lại!", "Con không!", "Dừng lại!", "Đừng!"
Cuối cùng có thể do mẹ của cô bé bé đuổi đến mệt rồi, hoặc là bị con gái không nghe lời chọc cho tức giận rồi.
Cô dừng bước chân lại, ngữ khí nghiêm khắc mà quát lớn: “Ninh Tại Tại! Con lại tiếp cho mẹ xem đi nào!”
Chưa bao giờ gặp phải một mặt hung dữ như vậy của mẹ.
Tiểu Tại Tại bị dọa sợ.
Bé đứng yên tại chỗ, cũng không dám chạy, chỉ là nước mắt bắt đầu ở hốc mắt đảo quanh, gót chân nhỏ gấp đến độ giậm linh tinh, tiểu nãi âm nhịn không được phát run: “Mẹ, không tiêm có được không?”
“Không được.” Tô Hân Nghiên nghiêm nghị từ chối, bước nhanh đi tới bắt lấy con gái.
Vốn dĩ định giơ tay tét m.ô.n.g của bé để giáo dục lại thì nhìn thấy biểu tình đáng thương lại không nỡ ra tay chỉ thở dài sau đó cúi người ôm con gái lên đi ra hành lang không có ai nhẹ nhàng dỗ dành bé.
Cô sợ trong chốc lát con gái khóc nháo lên sẽ làm ồn đến người khác.
“Con không muốn bị tiêm đâu.” Tiểu Tại Tại ở trong lòng n.g.ự.c mẹ, rầu rĩ mà nói.
Tưởng tượng đến hình ảnh bản thân bị tiêm, liền sợ đến mức rơi cả nước mắt.
Tô Hân Nghiên ôm con gái ngồi ở bậc thang, kiên nhẫn giảng đạo lý cho bé hiểu: “: "Nếu con không tiêm thuốc, con sẽ dễ dàng bị ốm, lúc ấy Tại Tại sẽ rất khó chịu. Để chữa bệnh, con sẽ không chỉ phải uống thuốc đắng, mà còn phải tiêm. Không phải chỉ một lần, chả nhẽ con muốn uống thuốc đắng và phải tiêm nhiều lần? "
“Con không muốn.” Tiểu Tại Tại bẹp cái miệng nhỏ, lắc lắc đầu.
“Vậy hôm nay con phải tiêm, chỉ tiêm một cái thôi, Tại Tại sẽ không sinh bệnh, không sinh bệnh sẽ không phải uống thuốc đắng và tiêm nhiều lần, có phải có lời hay không?”
Tô Hân Nghiên đã cố gắng thuyết phục con gái mình ngoan ngoãn đi tiêm bằng phương pháp so sánh.
Tiểu Tại Tại nghĩ nghĩ, xác thật là đúng, nhưng mà bé vẫn rất sợ bị tiêm.
“Không tiêm đâu.”
“Nói không thông có phải hay không?” Tô Hân Nghiên tức giận, uy h.i.ế.p nói: “Con còn như vậy về nhà mẹ sẽ nói chuyện này với anh hai con đó.”