Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 206

Cập nhật lúc: 2024-09-29 10:56:23
Lượt xem: 46

Ngày hôm sau khi thi đại học kết thúc, Tô Hân Nghiên liền mang theo con trai con gái, đi theo mẹ chồng trở về Trần gia thôn.

Sắp tới ngày giỗ của ông Ninh, bọn họ về trước chuẩn bị, dọn dẹp nhà sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mới bái tế ông.

Thuận tiện bà Ninh cũng muốn nói cho bạn già biết, bọn nhỏ nhà bọn họ đều tham gia xong thi đại học xong rồi.

Bởi vì nhớ còn phải về đào số vàng bạc châu báu chôn trong giường con gái, đám người Tô Hân Nghiên cố ý về trước mấy ngày.

Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàng còn phải đi làm, cho nên tạm thời lưu lại ở xưởng máy móc, không đi cùng.

Hai cha con bọn họ sẽ đợi đến ngày giỗ của ông nội Ninh sẽ xin nghỉ phép để trở về.

Trở lại Trần gia thôn, Tô Hân Nghiên nhạy bén phát hiện không khí nơi đây có chút trầm thấp, hình như mọi nhà đều an tĩnh hơn bình thường, đặc biệt là nhà của thanh niên tri thức, an tĩnh đến mức gần như không có tiếng động.

Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu.

Mọi người vừa mới thi đại học xong, hiện tại nếu không phải đang khẩn trương đối chiếu đáp án, tính điểm cho bản thân, hay háo hức chờ đợi điểm thi đại học công bố, hay suy nghĩ xem mình nên điền nguyện vọng vào trường nào.

Ngay cả những người không đi thi nhưng ở nhà cũng phải có từ một đến hai thí sinh trong nhà, nên tự nhiên cả gia đình đều vây quanh các thí sinh.

Mọi người đều vội vàng chuyện của mình, tự nhiên sẽ không ai đi làm bậy làm bạ.

Như vậy vừa hay, Tô Hân Nghiên không muốn nhà mình bị xáo trộn khi cô đào đồ, dù sao với một đống đồ giá trị như vậy, bây giờ không phải là thời kỳ an toàn tuyệt đối, nếu có người phát hiện thì sẽ rất phiền phức .

Đẩy cánh cửa chính của Ninh gia sang một bên, một tầng bụi bám vào cửa ngay lập tức bay lên.

Tiểu Tại Tại hưng phấn mà xông vào trước tiên, một bên không chuẩn bị mà bị khói bụi làm ho liên tục.

“Khụ khụ khụ…… Thật nhiều bụi mà, mẹ, con khó chịu!”

Bé nhắm mắt lại liên tục huy động móng vuốt nhỏ, muốn xua tan bụi đi, cái mũi nhỏ lại vẫn bị bụi nhăn lại bởi bụi, vẻ mặt bé khó chịu.

“Ai kêu con chạy nhanh như vậy?”

Tô Hân Nghiên buồn cười mà nhìn bộ dáng chật vật của con gái, cầm lấy khăn tay của mình, đổ một ít nước từ ấm đun nước lên trên, làm ướt khăn rồi lau mặt cho bé.

Bụi bặm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng đã được khăn tay ướt lau sạch, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tiểu Tại Tại mở to hai mắt, lần này không dám lại đi phía trước nữa, ủy khuất mà nắm chặt gấu áo của mẹ, trốn đến phía sau mẹ.

“Ha ha ha…… Không có việc gì, trong chốc lát bà sẽ dọn dẹp là hết bụi.”

Bà Ninh nhìn vẻ mặt đáng yêu có chút dơ của cháu gái, cười vui vẻ mà an ủi bé.

Dù sao cái sân này đã gần một năm không có người ở, bọn họ thường không có thời gian thường xuyên tới quét dọn, cả năm tích tụ bụi, dày đặc là chuyện bình thường.

“Con đi lấy cây chổi.” Ninh Hàn tự giác mà vén tay áo, bắt đầu làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-206.html.]

“Còn con sẽ đi múc nước.” Ninh Hiên theo sát.

Những người khác cũng từng người đi cầm công cụ, khí thế ngất trời chuẩn bị quét tước nhà.

Tiểu Tại Tại đang cầm cái giẻ được mẹ đưa cho, và đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ để lau bàn.

Bé lau thật sự cẩn thận, lau xong mặt bàn tiếp tục lau chân bàn, ngay cả phần dưới của cái bàn cũng không buông tha, còn chui xuống dưới để lau sạch sẽ.

Tô Hân Nghiên đi vào lúc bé đang chui xuống gầm bàn, vừa vặn cô đang bưng một chậu nước bẩn chuẩn bị đổ đi, một bên không chú ý ở dưới chân, không cẩn thận bị vướng phải gì đó, còn may cô nhanh nhẹn, kịp thời nắm chặt chậu nước lại cho ổn định, lúc này mới không đổ cả chậu nước bẩn ra giữa nhà.

Chỉ là nước trong chậu bị vương ra một chút.

“Ai nha! Ai lấy nước hất Tại Tại thế!”

Tiểu Tại Tại cảm thấy chân nhỏ của mình bị ướt, trở nên lạnh hơn, sợ tới mức trong nháy mắt giật mình đập đầu vào bàn.

Nghe thấy thanh âm của con gái, Tô Hân Nghiên thuận tay đem chậu nước đặt trên mặt bàn, cúi đầu nhìn.

Ôi! Là một cái bánh bao khổng lồ!

“Con chui vào trong đó làm gì?” Cô dở khóc dở cười.

“Tại Tại lau cái bàn nha.” Tiểu Tại Tại quơ quơ chiếc giẻ bẩn trên tay ở trước mặt mẹ.

“Vậy con lau xong chưa, lau xong rồi thì chui ra đi, mẹ đưa con đi thay quần.”

Vừa rồi cô không chú ý tới, đã làm cả bàn chân nhỏ của con gái ướt nhẹp hết.

Chưa kể đến đó là nước bẩn, dù thời tiết tháng 12 cũng không lạnh lắm cũng không được để con trẻ mặc đồ ướt, giày ướt rất dễ khiến bé bị ốm.

“Lau xong rồi.” Tiểu Tại Tại lại thuận tay lau dưới gầm bàn hai lần, sau đó dùng tay chân trèo ra ngoài, theo mẹ đi thay quần và giày.

Lần này bọn họ trở về yêu cầu phải ở đây vài ngày, cho nên tự mang theo chăn gối và chút quần áo để tắm rửa thay đổi.

Cũng may có mang theo quần áo về, bằng không hiện tại còn không biết nên lấy cái gì thay bây giờ.

Sau khi cho Tiểu Tại Tại thay quần áo sạch sẽ xong, Tô Hân Nghiên liền không cho bé tiếp tục dọn nhà nữa, miễn cho trong chốc lát bé lại làm dơ.

Đơn giản trong nhà dọn dẹp cũng dễ dàng, bây giờ cũng đã dọn gần xong, chỉ lại chút việc nữa.

Thừa dịp những người khác còn đang vội vàng quét tước, Tô Hân Nghiên cầm tiền, cầm thêm một cái, chuẩn bị đi hàng xóm, mua chút rau dưa và lương thực.

Đất phần trăm trong nhà đã bỏ hoang lâu như vậy rồi, hiện tại trời còn lạnh như vậy, phía trên tự nhiên là không có gì cái gì có thể ăn được.

Cho nên cần phải mua một số từ hàng xóm.

Sai rồi, hiện tại chưa cho tự do mua bán, cho nên hành vi này của bọn họ chỉ có thể xem như là trao đổi chút đồ quê mà thôi..

Loading...