Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:25:34
Lượt xem: 45

“Thím Hai, thím có ở nhà không ạ?” Tô Hân Nghiên đi đến trước cửa nhà thím Hai gõ cửa.

“Tới đây!” Trong sân có tiếng phản hồi nhanh chóng, sau đó là tiếng bước chân vội vã, cánh cửa sân đang đóng chặt được kéo ra, lộ ra khuôn mặt tròn trịa và nhân hậu của Thím hai nhà họ Trần.

Nhìn thấy người ở ngoài cửa, gương mặt trong trịa không khỏi lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Cháu dâu Tô! cháu về từ bao giờ thế ? Tới tới tới, mau vào ngồi đi, thím lấy cho cháu chén nước ấm uống nha.”

Tô Hân Nghiên thuận theo mà được thím Hai kéo vào trong sân.

Cô muốn trao đổi lương thực với người ta nên không thể nói chuyện ở ngoài này được.

“Thím Hai, không cần lấy nước đây ạ, cháu tới đây là muốn trao đổi chút lương thực và rau củ, sắp tới ngày giỗ của cha chồng rồi, một nhà tụi cháu trở về tế bái ông ấy, mấy ngày nay đều sẽ ở lại trong thôn, nhưng bên này trong nhà không có lương thực, nên muốn sang đây nhờ thím giúp đỡ.”

Một bên nói, một bên cô đưa cho Thím Hai hai đồng.

Thím Hai nhà họ Trần nhìn thấy tiền, trên mặt ý cười khuếch tán, ngoài miệng lại còn khách sáo mà chối từ hai câu.

“Đưa tiền làm gì? Cháu Tô cứ quá khách khí, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm, sao thím có thể lấy tiền của cháu chứ, cháu cứ việc nói thẳng, nhà cháu muốn nhiều ít cân lương, trực tiếp lấy về là được rồi.”

"Không được, bây giờ lương thực nhà ai cũng có hạn, cháu không thể lấy không của thím được."

Tô Hân Nghiên quen thuộc kịch bản có qua có lại này, tự nhiên sẽ không coi lời khách khí của người ta là sự thật, vẫn như cũ kiên trì đưa tiền.

Cuối cùng hai bên sau khi chối từ một phen, thím Hai vẫn là không chịu nổi sự kiên trì của Tô Hân Nghiên, một bên oán trách cô quá khách khí, một bên cười vui vẻ đem tiền cất vào túi áo, đứng dậy đi cầm bao tải, lấy cho Tô Hân Nghiên mười lăm cân gạo, lại một rổ rau dưa đầy ắp rồi đưa cho cô.

Hiện tại một cân gạo trên thị trường là một mao sáu, còn phải cần thêm phiếu gạo.

Thím hai chỉ lấy của Tô Hân Nghiên hai đồng tiền, liền cho mười lăm cân gạo, còn có một rổ rau dưa, xem như một mức giá hữu nghị rất phải chăng.

Tô Hân Nghiên cũng thể hiện tình cảm của mình, liên tục cảm ơn trước khi rời đi.

Lại thấy thím Hai xua xua tay, nụ cười còn vui vẻ hơn cả của cô.

“Cũng chỉ có mấy cân lương thực và một rổ rau dưa mà thôi, không cần thiết phải khách khí như vậy, lại nói tiếp nhà thím cũng phải cảm ơn nhà cháu rất nhiều, nếu không phải hồi trước nhà cháu quyên cho trong thôn hai bộ sách kia, Nhị Béo nhà thím thi đại học cũng không biết nên đi chỗ nào tìm tư liệu để ôn tập cả.”

Tuy nói có hai bộ sách mà Tô Hân Nghiên quyên tặng kia, Nhị Béo nhà bà cũng không nhất định có thể đỗ đại học được.

Nhưng so với cháu trai của mẹ đẻ nhà bà không có lấy một cuốn sách chỉ biết tuyệt vọng, gia đình họ vẫn nhận được ân huệ của Tô Hân Nghiên.

Hơn nữa Nhị Béo còn nói thầm với bà rằng, một số quyển trong hai bộ sách có ghi chú trên đó ghi lại kinh nghiệm học tập của chủ nhân ban đầu của những cuốn sách. Đây thực sự là những điều quý giá!

Vì vậy, nhiều gia đình ở Trần gia thôn có thí sinh thi đại học đều rất biết ơn Ninh gia.

"Chúng cháu chỉ đang cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người trong thôn mà thôi."

Tô Hân Nghiên biết chuyện trong hai bộ sách kia có bút tích, bởi vì đó chính là cô và Ninh Viễn Hàng viết lên, cũng coi như ghi lại những kiến thức trọng điểm cho người ta.

Nhưng về cơ bản, chỉ cần có người đánh giá nghiêm túc, những lưu ý đó có thể được nhận thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-207.html.]

Sau khi Tô Hân Nghiên và thím Hai tạm biệt, cô xách lương thực về, cùng một rổ rau dưa về nhà, còn chưa tới cửa nhà, liền thấy con trai cả từ trong nhà bước nhanh ra tới, giúp cô khiêng bao tải và rổ rau vào trong nhà.

Mệt nhọc cả một ngày, mọi người đều rất mỏi.

Ăn cơm xong, ai cũng về phòng người ấy nghỉ ngơi.

Tiểu Tại Tại không về phòng của mình mà ngủ cùng với mẹ.

Vì chiếc giường trong phòng của bé đã được chuyển đi để cho ngày mai cả nhà tính toán đào đồ ở dưới lên.

Sau một thời gian dài, Tiểu Tại Tại đã quên mất có những gì trong đó, chỉ biết rằng những thứ đó rất có giá trị và chúng thuộc về bé.

Không ai nói cho bé biết tin tức này, là bé tự nhìn thấy điều đó từ trên mặt bà nội.

trước đó Tô Hân Nghiên đã phải mất một thời gian dài để chôn nó, bây giờ để đào nó ra cũng mất nhiều thời gian.

Còn may hiện tại có Ninh Hàn giúp đỡ, cho nên bọn họ cũng chỉ mất có năm ngày, liền đem một cái rương vàng bạc châu báu đào ra ngoài.

Chỉ là bởi vì hồi trước Tô Hân Nghiên quấn quá chặt, khi cởi bỏ lớp bảo vệ, không tránh khỏi làm vỡ hộp gỗ đựng đồ.

Cũng may vàng cùng châu báu trang sức bên trong không có bị hao tổn gì, đã được Tô Hân Nghiên có chuẩn bị từ sớm lấy một khối vải dệt mềm mại bọc xung quanh, lại tìm thêm một hộp gỗ khác đừng vào.

Sau khi đào xong hộp châu báu đó ra, Ninh Hàn lại mang theo em trai phụ trách lấp lại cái hố kia về nguyên hiện trạng.

Sau đó lại đem giường của Tiểu Tại Tại dịch về tại chỗ, ngụy trang thành bộ dáng chưa xảy ra chuyện gì.

“Mẹ mẹ, xem xem đi, cho con xem đi.” Tiểu Tại Tại rất tò mò những vàng bạc châu báu trong đó trông như thế nào, đang lay tay mẹ mình làm nũng.

“Đừng nhìn, chờ khi về nhà lại nói.”

Tô Hân Nghiên đã cất hết mọi thứ, nên cô cũng lười lại mở ra cho con gái xem.

Cô dỗ dành con gái ra sân chơi, vừa lúc có thể chơi cùng với cái xe ván trượt xa cách lâu ngày của bé chơi đùa.

Ai ngờ vừa nghe thấy câu này, Tiểu Tại Tại lập tức bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Không có gà, chơi không vui nữa.”

Chỉ có xe ván trượt mà không có gà, căn bản bé sẽ không cảm nhận được cảm giác vui sướng khi đuổi gà, vậy thì lấy đâu ra động lực để chơi tiếp?

Tô Hân Nghiên: “……”

Gà đã chui vào bụng nhỏ của con rồi, sao con còn dai như đỉa mà không buông tha cho tụi nó?

*

Ngày thứ ba sau khi rương châu báu kia được đào ra, chính là ngày giỗ của ông Ninh.

Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàng đều cùng một ngày xin nghỉ phép về quê, mang theo một con gà, con vịt và con ngỗng, và hai móng heo tươi béo, tất cả đều được dùng làm vật tế.

Loading...