Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:32:02
Lượt xem: 41
Theo phong tục địa phương, hai người mẹ chồng nàng dâu chuẩn bị một mâm lễ vật, mang lên núi chuẩn bị bái tế ông Ninh.
Người dân địa phương sau khi chết, đều sẽ được chôn ở sau núi, được coi như một nghĩa trang công cộng ở đây.
Ông Ninh cũng mai táng ở nơi đó.
Không biết là may hay rủi, sau khi ông bị lũ cuốn trôi, sống c.h.ế.t không rõ, thì bà nội Ninh gần như phát điên.
Mà cách đó ba ngày sau, thi thể của ông mới được người ở dưới thượng nguồn phát hiện, đưa về Trần gia thôn mai táng.
Nhưng kỳ thật, bà Ninh nguyện ý để t.h.i t.h.ể của ông Ninh không có người tìm được, bộ dáng này, bà là có thể tự lừa gạt chính mình, ông còn đang ở một nới nào đó tồn tại mà không phải là thực sự mất đi.
Nhưng nghĩ như vậy đồng thời, bà lại có chút mâu thuẫn tự trách.
Cảm thấy chồng đã mất, nếu không thể tìm thấy được, không được an táng tốt, vậy không lâu sau đó thi thể của ông sẽ không còn nơi nào được an nghỉ, biến thành cô hồn dã quỷ, không ai cung phụng sao?
Bà vẫn luôn bị sự mâu thuẫn này giày vò tâm trạng, mỗi lần ngồi trước mộ của người bạn gì bày biện lễ tế, đều sẽ có vẻ trầm mặc dị thường.
Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng ở bên cạnh thấy vậy, cũng rất ăn ý không đi quấy rầy bà.
Bọn họ cũng đều biết, kỳ thật đối với việc ông Ninh đã ra đi mãi mãi, bà Ninh vẫn luôn không thể thoải mái.
Người duy nhất ở đây có thể lại gần bà Ninh chỉ có Tiểu Tại Tại.
Không cần người lớn nhắc nhở, Tiểu Tại Tại tự giác mà nhỏ giọng đi đến bên người bà Ninh, dùng bản tay nhỏ trắng nõn mịn màng nắm lấy đôi bàn tay già nua đã có nhiều vết nhăn của bà Ninh.
Bé cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nắm như vậy, an ủi bà nội một cách yên lặng.
Thật ra nhìn trên mặt bà nội liên tiếp xuất hiện những tự thể tối tăm, Tiểu Tại Tại thật sự rất muốn duỗi tay đánh tan những cảm xúc tiêu cực ấy đi, như vậy bà nội sẽ không thương tâm nữa.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không.
Bé còn chưa kịp động thủ, liền gặp phải ánh mắt của mẹ.
Tô Hân Nghiên hơi lắc đầu nhìn con gái, Tiểu Tại Tại hiểu được ý của mẹ, cụp mắt xuống để kìm nén ý muốn ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Ba ba đã từng nói, có những cảm xúc, thoạt nhìn mặc dù tiêu cực, cũng không nên tùy ý bỏ qua.
Bởi vì bé không biết, những người khi bị xóa tan đi cảm xúc, có thật sự nguyện ý sẵn sàng để mất ký ức về người đã khuất của họ hay không, ngay cả khi ký ức này đi kèm với nỗi đau và nỗi buồn.
“Cháu yêu lại đây để ông nội nhìn nào.”
Không biết đã qua bao lâu, bà Ninh từ chuỗi cảm xúc bi thương thoát ra, bà mỉm cười kéo Tiểu Tại Tại qua, đối với phần mộ của chồng lải nhải.
“Ông à, đến xem này, đây là cháu gái của ông đấy, con bé tên Ninh Tại Tại, năm nay đã bảy tuổi, trông con bé có xinh xắn hay không? Trước kia ông vẫn luôn nhắc mãi muốn tôi sinh cho ông một cô con gái nhỏ, kết quả tôi lại chỉ sinh cho ông hai người con trai, để ông đến khi chết rồi vẫn còn mang theo sự tiếc nuối này, nhưng không sao hiện tại tôi với ông đã có một cô cháu gái đáng yêu , vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thật ra con bé cũng không khác gì con gái mà? Còn có, ông còn có ba cháu trai tài giỏi, trong đó hai đứa lớn năm nay thi đại học, tôi vẫn tin tưởng bọn nhỏ sẽ lấy thành tích tốt, chắc chắn có thể vào đại học, thành tích của đứa bé cũng không tồi, về sau khẳng định cũng không kém các anh trai của mình……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-208.html.]
Bà Ninh một bên nói, một bên kéo nhóm cháu trai cháu gái lại đây.
Bọn nhỏ cũng biết phối hợp, nghe thấy khi nghe bà nội nhắc đến mình liền tự giác bước tới, để người ông đã mất nhiều năm nhìn thấy bọn họ trông như thế nào.
Bia mộ màu xám lẳng lặng mà đứng sừng sững ở ngọn đồi này, đối diện với Ninh gia.
Trong lúc mơ màng, dường như thật sự có một ông lão nho nhã đang đứng ở đó, đeo một cái mắt kính gọng vàng, mỉm cười ngồi đối diện với họ, nhìn họ một cách ôn hòa mà từ ái.
“Bà nội đừng khóc.”
Mãi đến khi bàn tay thơm mùi sữa mềm mại của cô cháu gái nhỏ nhẹ nhàng lau mặt, bà Ninh mới nhận ra rằng bà đã bật khóc lệ vương đầy khóe mắt.
Bà dùng tay áo lau nước mắt đi, vừa khóc vừa cười nói: “Thật là, rõ ràng trước kia tôi đã hứa với ông là sẽ không khóc nữa, kết quả bây giờ lại còn khóc thành như vậy, còn bị bọn nhỏ nhìn thấy, hiện tại nói không chừng dưới đáy lòng bọn họ còn cười tôi đâu, cười tôi còn ấu trĩ giống như một đứa bé?”
“Mẹ……” Ninh Viễn Hàng bất đắc dĩ mà kêu mẹ.
Bọn họ tuyệt đối không dám cười nhạo bà.
Bà Ninh liếc mắt nhìn con trai, lại quay đầu lại phớt lờ anh, sau đó tiếp tục phàn nàn với chồng.
Cái gì mà con trai không cho bà ăn nhiều kẹo, còn cái gì mà hiện tại bà cùng nhóm người bạn già đi chơi mà còn bị kiểm soát giờ ra về...
Đều là một ít việc vặt trong sinh hoạt, nhưng nếu nói là oán giận, chi bằng nói với chồng rằng, con trai nhỏ chăm sóc bà rất tốt, để ông không cần lo lắng.
Đoàn người cũng không ở trên núi quá lâu, đại khái thời gian đã gần hết, liền thu dọn đồ đạc xuống núi.
Trong nhà hành lý đã được thu thập hết rồi, sau khi tế bái ông Ninh xong , người một nhà bọn họ quyết định cầm hành lý đi thẳng về nhà ở xưởng máy móc.
Bởi vì hành lý có chút nhiều, cho nên lần này bọn họ hẹn Trần Thất gia giúp đỡ đưa một đoạn đường.
Mấy anh em Ninh Hàn hỗ trợ mang hành lý cùng mấy bộ chăn ga mang về đây đều để hết lên xe bò, mà Ninh Viễn Hàng cùng với vợ, bị bà Ninh thần thần bí bí kêu qua một chỗ.
“Các con cầm lấy cái này, đào ở chỗ này, đào cẩn thận thôi, đào nhanh lên.”
Hai vợ chồng mỗi người đều được bà Ninh đưa cho một cái công cụ đào hố, nghi hoặc mà làm theo chỉ thị của bà Ninh, đào ở dưới gốc cây mận ở trong sân.
Hai người nhanh chóng cầm dụng cụ đào.
Sau hai ba cái đã đào được một cái hố sau trên mặt đất.
Đột nhiên, một tiếng va chạm vang lên.
Ninh Viễn Hàng cảm giác như bản thân đang đào trúng phải thứ gì đó, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, phía trên phủ một lớp đất, nhìn không rõ, vì vậy anh đơn giản nói vợ vợ một tiếng rồi đào theo đồ vật đó.
Sau khi có mục tiêu, tốc độ của hai vợ chồng càng mau, rất nhanh đã đào được một hộp sắt bị che kín đất lên.
“Đây là thứ gì?” Tô Hân Nghiên hiếu kỳ hỏi.