Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-10-11 09:33:29
Lượt xem: 42
“Ba ba, khi nào thì mẹ mới ra vậy?”
Tiểu Tại Tại được ba ba nắm tay, đứng ở trước cổng trường Đại học B chờ mẹ tan học.
Vườn trường quá lớn, vì không để bị lạc, cho nên Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên đã ước định sau khi tan học sẽ ở ở cổng sau trường, sau đó mới cùng nhau về nhà.
Còn vì sao lại ở cổng sau của trường, tất nhiên là bởi ở đó sẽ về nhà nhanh hơn.
Đã có một đường về nhà ngắn rồi tại sao lại đi đường xa làm gì chứ?
“Em kiên nhẫn một chút đi xem nào!” Không đợi Ninh Viễn Hàng dỗ dành con gái kiên nhẫn chờ một chút, Ninh Hiên đã nhanh mồm nhíu mày nói với em gái.
Hôm nay từ sáng đến tối, khi bố mẹ đều vào lớp, Tiểu Tại Tại đều rất hiểu chuyện bảo trì an tĩnh, nhưng có thể là do bị kiềm chế từ lâu, hiện tại vừa được giải phóng, cái miệng nhỏ của bé liền bắt đầu luyên thuyên, mãi vẫn chưa thấy dừng.
Nghe được một lúc lâu rồi, Ninh Hiên bắt đầu ngại em gái cậu có chút ồn ào.
Bị anh trai mắng, Tiểu Tại Tại bĩu môi, rốt cuộc cũng đã ngậm miệng, không nói chuyện nữa.
Qua một lát, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Tô Hân Nghiên đang từ từ đi ra, hơn nữa không chỉ có một mình cô, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung tính.
Ngay từ đầu khoảng cách khá xa, Tiểu Tại Tại còn chưa thấy rõ người đó là ai.
Nhưng đến khi khoảng cách được kéo lại, bé mới phát hiện người đó là Ngưu Bội Dung.
“Xin lỗi, vừa rồi giáo sư dạy thêm giờ, cho nên mẹ ra có chút muộn.” Tô Hân Nghiên vội vàng đi về phía gia đình, hít thở một hơi.
“Không cần phải chạy gấp như vậy, chúng ta đợi cũng không sao cả.” Ninh Viễn Hàng vỗ nhẹ lên lưng cho vợ, giúp cô thuận khí hơn.
“Nếu em không nhanh chóng đi ra, không phải do con gái anh đợi chờ vội quá sao?”
Người ta vẫn nói không ai hiểu con bằng mẹ là vì đây?
Tiểu Tại Tại có kiểu tính tình gì, Tô Hân Nghiên sao có thể không biết.
Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, hiểu chuyện nghe lời, thông minh hiếu học, nhưng do dự hoạt bát mê chơi, nhẫn nại không đủ.
Tuy rằng Tiểu Tại Tại chưa bao giờ nói ra, cũng không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn là biết bé không thích chờ đợi.
Có lẽ do trước kia hằng ngày nôn nóng chờ ba ba về, hết sạch kiên nhẫn chả hạn.
“Hân Nghiên, tớ đi đây.”
Ngưu Bội Dung đi chậm hơn một bước so với Tô Hân Nghiên, cô ấy vẫy tay tạm biệt, sau đó đi sang hướng khác.
Hóa ra cô ấy cũng sắp rời trường học, nhưng lại tình cờ đi chung đường với Tô Hân Nghiên mà thôi.
“Được, tuần sau gặp lại.”
“Tạm biệt dì Ngưu.” Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên không cần người lớn nhắc nhở, đều rất tự giác lễ phép tạm biệt Ngưu Bội Dung.
“Tạm biệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-258.html.]
Ngưu Bội Dung cười gật đầu với bọn nhỏ, ánh mắt lơ đãng lướt qua trên người Tiểu Tại Tại rồi dừng lại trong chốc lát.
Nhưng trước đó Tiểu Tại Tại đã được mẹ dặn dò, biết không thể tùy ý đi khai quật vết thương ở trong lòng người khác, cho nên không dám ngẩng đầu xem mặt đối phương, tầm mắt theo bản năng lướt xuống, dừng ở trên cổ thon dài của đối phương.
Cổ của dì Ngưu thật xinh đẹp.
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu bé , ngay sau đó, một đôi bàn tay già nua xấu xí từ đâu đó bay tới bóp lấy cổ Ngưu Bội Dung.
Tiểu Tại Tại vừa lúc thấy một màn như vậy, sợ tới mức hét lên một tiếng.
“A ——!”
Một giọng trẻ con bén nhọn lập tức đưa tới sự chú ý của mọi người từ bốn hướng.
Dường như trong lúc thét chói tai Tiểu Tại Tại, thân ảnh của Ninh Viễn Hàng liền như một con báo hoa trong nháy mắt xông ra.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng người nhanh chóng lướt qua, cũng chưa thấy rõ Ninh Viễn Hàng ra tay như thế nào, bà lão hành hung người kia đã bị anh chế trụ hai tay ở sau lưng, nằm bò ra đất.
“Khụ khụ khụ……”
Ngưu Bội Dung chỉ là bị bóp cổ chưa tới hai giây, tuy đã được giải cứu, nhưng vừa rồi sức lực bóp cổ của bà lão kia quá lớn, dường như mang suy nghĩ tàn nhẫn muốn bóp chết cô ấy, đau đến mức hiện tại cổ của cô vô cùng nóng rát khó chịu, mặt đều đã đỏ lên.
“Không có việc gì hả? Muốn tớ đưa cậu tới bệnh viện khám thử không?”
Tô Hân Nghiên phản ứng lại và nhanh chóng đến bên Ngưu Bội Dung, lo lắng mà đỡ lấy cô ấy.
“Khụ khụ…… Không…… Không có việc gì……”
Ngưu Bội Dung vẫy vẫy tay, tiếng nói có chút nghẹn ngào.
“Thật sự không có việc gì sao? Cậu đừng cố ép mình làm gì, nếu thật sự khó chịu thì chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.” Tô Hân Nghiên không yên tâm hỏi lại lần nữa.
“Không có việc gì thật mà.” Ngưu Bội Dung đã đỡ hơn chút nên trạng thái tinh thần đã trấn định hơn khá nhiều.
Cô che lại cổ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía bà lão bị Ninh Viễn Hàng chế phục, trong thanh âm lộ ra sự lạnh lẽo: “Chu Quế Phân, bà điên rồi sao?”
“Ha ha ha…… Điên hả? Tao mới không điên, nếu điên thì phải là mày mới đúng, mày là con đàn bà điên, tao cũng chỉ ném một con đĩ nhỏ chỉ tốn tiền thôi sao? Mày cần gì phải đến nỗi muốn c.h.ế.t muốn sống ly hôn với con trai tao, làm hại cả nhà Trương gia tao mất hết mặt mũi, mỗi ngày đều bị người ta cười nhạo, đến bây giờ cũng chưa thể ở trong thôn ngẩng đầu!”
Bà lão cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm độc mà trừng mắt nhìn Ngưu Bội Dung, nếu không phải bà ta đang bị Ninh Viễn Hàng áp chế rõ chặt, hiện tại chỉ sợ bà ta hận không thể bổ nhào vào trên người Ngưu Bội Dung, muốn hung hăng cắn một miếng thịt trên người cô.
Bà ta còn hướng về phía Ngưu Bội Dung đang đứng nhổ một bãi nước bọt.
“Đều là bởi vì cái đồ tang môn tinh như mày! Nếu không phải mày, Tráng Tráng của tao cũng không đến mức đến tuổi này rồi, vẫn chưa có lấy một đứa con trai, nếu không phải bởi vì mày, Trương gia tao sẽ không bị đoạn tử tuyệt tôn, bị người đời nói tuyệt hậu!”
Thật ra so sánh với việc tiện nhân này ly hôn với con trai bà ta, bà ta hận nhất có lẽ là, bởi vì tiện nhân này, con trai bảo bối duy nhất của nhà bà ta cũng sẽ không cách xa bà như bây giờ, không chỉ không bao giờ về nhà, còn cự tuyệt bao nhiêu đối tượng mà bà ta giới thiệu, một lòng chỉ nhớ thương ả đàn bà này.
Chẳng lẽ thằng bé còn muốn cầu xin con ả đàn bà này quay lại?
Trong lòng bà lão hừ lạnh, chỉ cần bà còn sống một ngày, sẽ tuyệt đối sẽ không cho phép tiện nhân này tiến một bước vào cửa Trương gia!
“Nhưng người ta cũng đâu có thèm.”