Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:03:49
Lượt xem: 37
Kì thi giữa kì liên tục kéo dài hai ngày.
Sau khi kết thúc, cộng với ngày thứ bảy, học sinh có thể có ba ngày nghỉ.
Trong ba ngày này, giáo viên sẽ nhanh chóng chấm bài kiểm tra, và học sinh chỉ cần chơi cho thỏa thích là được.
Ngay cả bài tập về nhà cũng chả có.
Đây cũng là một thông lệ.
Đây là một cơ hội thư giãn ngắn hạn cho các bạn học sinh đã học tập chăm chỉ trong nửa học kỳ và tham gia vào một kỳ thi căng thẳng.
Cho nên vào thời điểm thi xong môn cuối cùng.
Mặc kệ là làm xong bài thi hay chưa làm xong, đều có chút ngo ngoe rục rịch, mỗi lớp đều có một cổ không khí cấp bách.
Giám thị đã nhận ra ,một số sẽ gõ nhẹ lên bảng đen để nhắc nhở những học sinh chưa làm xong bài kiểm tra nhanh lên và tiếp tục làm bài, có một số người xong rồi thì ngồi im không ảnh hưởng đến những bạn khác.
Dù sao mặc kệ là thi được hay không được, chờ sau khi họp phụ huynh, tất cả học sinh đều biết chữ lợi hại viết như thế nào.
Có chút mấy đứa trẻ như con gấu, phải ăn chút giáo huấn, mới có thể học ngoan.
Nhưng những chuyện đó cũng không liên quan đến Tiểu Tại Tại.
Sau khi làm xong bé nộp bài sớm nhưng không rời khỏi phòng học, thay vào đó, bé ngồi trong văn phòng giáo viên và hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm.
Sau mỗi lần làm xong bài thi, bé đều sẽ bị chủ nhiệm gọi đi làm một bài kiểm tra khác.
Hơn nữa, những bài này rất khó, về cơ bản bài thi này không phải là những thứ mà nên kiểm tra một học sinh lớp 2 nên làm.
Nếu đổi lại là học sinh khác có lẽ đã phải kêu rồi.
Cũng may Tiểu Tại Tại đã có ông anh hai nhà mình dạy dỗ, trình độ tri thức so bạn cùng lứa tuổi đã vượt mức quy định, mới có thể ứng phó được bài thi này.
Nhưng liên tục hai ngày làm gấp đôi lượng bài thi hơn so với người khác, bé cũng là có điểm mỏi mệt.
Cho nên sau khi Tiểu Tại Tại đem một phần bài thi cuối cùng nộp lên đưa cho cô Mã, cả người thật sự cảm giác bả vai buông lỏng, có loại ảo giác được giải phóng.
“Anh trai tới đón em, tạm biệt cô.”
“Được, trên đường cẩn thận.”
Sau khi tạm biệt cô Mã, Tiểu Tại Tại một chiếc cặp nhỏ trên lưng và chạy đến chỗ Ninh Hiên cùng Cố Diệp Chu đang chờ bé dưới gốc cây.
Cố Diệp Chu sau khi cố định ngày nào cũng đều ăn cơm Ninh gia, mỗi ngày tan học đều tự giác đồng hành cùng Ninh Hiên.
Cho nên Ninh Hiên tới đón em gái, cậu cũng tiện đường cùng lại đây.
Ba người hội hợp, cùng nhau đạp xe về nhà.
Trên đường, Tiểu Tại Tại bắt đầu suy nghĩ xem mình nên tận hưởng ba ngày nghỉ này như thế nào.
Còn chưa kịp hưng phấn lên, bé đã bị Ninh Hiên dội cho một chậu nước lạnh: “Đừng nghĩ quá nhiều, kì thi của anh còn chưa kết thúc đâu, trong nhà lại còn nhiều thêm một người, cũng không thể ra cửa chơi, chỉ có thể bồi bà nội.”
Sơ trung yêu cầu phải học khá nhiều môn, tất nhiên thời gian thi cũng sẽ nhiều hơn.
Vì vậy kỳ thi giữa kỳ của họ cần kéo dài ba ngày.
Thời gian nghỉ lễ với Tiểu Tại Tại rất chênh lệch, hôm nay là thứ năm, bọn Tô Hân Nghiên còn chưa được nghỉ, nên có nghĩa là ngày mai, trong nhà ngoại trừ Tiểu Tại Tại, cũng chỉ có một mình bà Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-267.html.]
Hiển nhiên bà Ninh cũng không thể mang Tiểu Tại Tại ra cửa chơi.
Rốt cuộc hai người già già, trẻ trẻ, nên ngay cả một người đàn ông gầy gò cũng chả đánh nổi, trong nhà cũng không yên tâm.
Cho nên đúng như Ninh Hiên nói.
Tiểu Tại Tại mặc dù có thể nghỉ nhưng không thể đi đâu chơi cả, chỉ có thể ở lại trong nhà cùng bà nội.
“Em có thể đi tìm ba và mẹ.”
Biết rõ anh ba nói đúng, nhưng Tiểu Tại Tại vẫn là không phục mà tìm lời phản bác lại.
“Ba mẹ còn phải học tập, em đừng đi quấy rầy bọn họ.”
Còn còn chưa kịp loát, Ninh Hiên đột nhiên lại kinh hô: “Tại Tại mau xem, có ô tô!”
“Chỗ nào thế!”
Tiểu Tại Tại lập tức bị hấp dẫn tầm mắt, tò mò mà đưa mắt nhìn qua.
Thời buổi này có rất ít người có khả năng lái xe ô tô, hầu hết những người đi lại hàng ngày đều là đi bộ hoặc đi xe buýt, thỉnh thoảng có nhà đi xe đạp có thể coi là một gia đình giàu có.
Còn xe hơi thì hiếm, không phải cứ có tiền là mua được.
Trẻ em luôn tò mò về những điều ít thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Chẳng sợ trước kia Tiểu Tại Tại đã từng đi ô tô khi đến khu quân sự của ba ba trước đây, nhưng bé vẫn không thể không bị thu hút bởi chiếc xe ô tô khó có thể được chứng kiến.
Chiếc xe đen nhánh lướt qua họ một cách nhanh chóng.
Gió lùa cuốn lấy những lọn tóc nhỏ trên trán Tiểu Tại Tại, một phần nhỏ lọt vào mắt khiến bé không thể không nhắm mắt lại để ngăn không cho tóc bay vào mắt.
Chỉ là một khoảnh khắc lướt qua.
Chờ khi Tiểu Tại Tại rũ bỏ tóc tai rối bời, lại mở mắt ra, vô thức quay đầu, nhìn theo bóng xe đi xa, qua cửa sổ phía sau chỉ có thể nhìn thấy một người ngồi ở ghế sau mơ hồ.
Rõ ràng là người hoàn toàn xa lạ, nhưng bé lại mạc danh mà cảm giác có một chút quen thuộc.
Người ấy là ai?
Đáng tiếc, nghi vấn này không thể có được giải đáp, Tiểu Tại Tại chỉ có thể lòng mang tiếc nuối, đi theo anh trai về nhà.
Trong nhà, khó có khi về nhà mà trong bếp lại lạnh như vậy.
Bà Ninh cũng không ở nhà.
“Bà nội đi nơi nào rồi ấy nhỉ?” Tiểu Tại Tại đang tìm kiếm dấu vết của bà khắp nơi ở nhà, nhưng tất nhiên là không tìm thấy gì.
“Không biết.” Ninh Hiên lắc đầu, buông cặp sách, sau đó sắn tay áo lên: “Em có đói bụng không, anh ba đi nấu cơm cho.”
Ninh Hiên sẽ nấu cơm, nhưng chỉ biết nấu vài ba món đơn giản, mấy món quá phức tạp cậu cũng ứng phó không được.
“Em muốn ăn cơm chiên trứng.” Tiểu Tại Tại trực tiếp gọi món ăn.
bé cũng biết trình độ trù nghệ của anh ba bé, cho nên không dám gọi món khó làm, cơm chiên trứng chỉ cần là người biết nhóm bếp, đều sẽ làm ra và ăn vào không ngộ độc thực phẩm.
“Được, trước tiên em cứ ngồi phòng khách chờ.”
“Tớ giúp nữa.”
Ninh Hiên tự tin tràn đầy mà đi vào phòng bếp, Cố Diệp Chu tự giác mà đi theo hỗ trợ.