Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 291

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:45:25
Lượt xem: 28

Cố Hành tặng cho hai cháu trai, mỗi người một cái máy tính.

Hai chiếc máy tính này được anh vận chuyển gấp từ nước ngoài về, cấu hình được đánh giá là tốt nhất trên thị trường hiện nay.

Tuy rằng ở trong mắt Tô Hân Nghiên, hai chiếc máy tính cồng kềnh và đầu to này trông vẫn lạc hậu, màn hình hiển thị vẫn nhỏ đến đáng thương, không thể so sánh với những chiếc máy tính LCD đời sau.

Nhưng hiện tại chính là năm bảy tám, có thể ở niên đại này có thể thấy được máy tính, bản thân cũng đã có thể xem như một loại kỳ tích.

Bất giác, cô đánh giá lại đánh giá một lần nữa Cố Hành.

Người anh cả này không đơn giản như cô nghĩ.

Sau tất cả, bây giờ trong nước vẫn đang ở trong thời đại mà các công nghệ cao cấp khác nhau bị nước ngoài ngăn chặn nghiêm ngặt, mà trong trường hợp này, Cố Hành có thể lấy được chiếc máy tính theo phương pháp này thực sự không thể tin được.

Tuy nói như thế, Tô Hân Nghiên cũng chỉ dưới đáy lòng đánh giá cao đối với Cố Hành, nhưng không định cố tình cọ quyền thế của người ta.

Bản thân cô có được ký ức tương lai chính là bàn tay vàng lớn nhất, cô tin tưởng bằng vào bàn tay vàng này của bản thân, hơn nữa cô còn có năng lực, nhất định có thể làm được cả bầu trời của bản thân.

Cũng không cần đi dựa vào bất luận người nào.

Cần có chuyên gia để cài đặt máy tính nên đơn giản Cố Hành đã sắp xếp đâu vào đấy, đã nhờ người chuyển chiếc máy tính lên tầng trên và cài đặt nó trong phòng của hai cháu trai, nhân tiện, anh ấy cũng lắp một chiếc trong thư phòng của Ninh gia.

Đây là chiếc máy tính anh chuẩn bị cho em trai và em dâu dùng.

Đúng vậy, trên thực tế Cố Hành mang về tổng cộng có mười chiếc máy tính.

Trong đó bảy chiếc anh cống hiến cho quốc gia, tam chiếc còn lại được dọn vào Ninh gia.

“Có cần bác dạy các cháu sử dụng như thế nào không?” Lo lắng cả nhà em trai sẽ không biết cách sử dụng máy tính, Cố Hành còn hỏi nhiều thêm một câu.

Nhưng Ninh Hàng cự tuyệt.

“Không cần.” Anh biết dùng.

Có thể là cảm thấy bản thân nói chuyện quá lãnh ngạnh(*), rốt cuộc bắt người tay ngắn, cho nên Ninh Hàng tạm dừng lại, sau đó nói thêm một câu: “Cảm ơn bác cả.”

(*): lạnh lùng+ Ương ngạnh

“Cảm ơn bác cả.”

Ninh Hàn đang cao hứng phấn chấn mà đi chuyển máy tính của bản thân.

Có lẽ do tư duy của người trẻ tuổi khá nhanh nhạy phù hợp với thị trường nên chỉ cần chút thời gian là có thể biết cách dùng.

Mặc dù trước kia hoàn toàn chưa học qua, nhưng lúc này chỉ cần lần mò một chút, Ninh Hàn đã có thể hiểu được mấy việc cơ bản.

Tô Hân Nghiên càng không cần phải nói, loại máy tính tiên tiến hiện đại cô đã từng dùng qua, loại máy tính kiểu cũ lạc hậu căn bản không làm khó được cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-291.html.]

Ở đây người duy nhất thích ứng tương đối chậm đối với máy tính cư nhiên là Ninh Viễn Hàng, cũng khiến người ta bất ngờ.

Thấy cả nhà em tri đều vây quanh máy tính cảm thấy mới lạ, Cố Hành cười cười, xoay người đến bên mẹ nói chuyện phiếm.

Mỗi lần hai mẹ con gần nhau là có vô vàn điều muốn nói, dường như muốn bù đắp ba mươi bốn năm xa cách trong một lúc.

Đáng tiếc, có những chuyện nếu đã bỏ lỡ thì thật sự đã lỡ.

Thở dài một tiếng, bà Ninh lại hỏi con trai lớn: “Con còn có thể ở lại trong nước mấy ngày?”

Thấy con trai cả lộ ra thần sắc kinh ngạc, bà không nhịn được cười nói: “Mẹ con chỉ lớn tuổi một chút thôi, lại không phải là bị hồ đồ, có một số việc, con không nói mẹ cũng minh bạch.”

Thời trẻ bà không giống như mấy chị em trong thư phòng, cũng được đi ra nước ngoài, được học nhiều thứ, từ nhỏ được cha mẹ tĩnh tâm bồi dưỡng, kiến thức lịch duyệt thật ra không thấp.

Chỉ là bây giờ tuổi đã lớn cộng thêm việc cuộc sống trôi qua khá êm đềm nên cũng không để ý nhiều.

Ý thức được bản thân đã vô tình coi thường mẹ, Cố Hành hổ thẹn mà cúi đầu: “Xin lỗi, mẹ, con không phải cố ý muốn gạt mẹ.”

“Không có việc gì không có việc gì, con cùng em trai con đều giống nhau, đều không thích để mẹ nhọc lòng.” Bà Ninh xua xua tay, ý bảo con trai lớn không cần phải áy náy: “Nói một chút đi, một chuyến này trở về, còn có thể ở bao lâu?”

“Thời gian Thị thực của con là mười lăm ngày, hiện tại đã qua đi mười một ngày.” Cố Hành cẩn thận nghĩ, nói.

Anh về nước tới cũng không đơn giản là vì tìm người nhân, còn phải làm không ít chuyện.

Điều quan trọng nhất là đàm phán với tổ quốc, và các đồng nghiệp giúp đỡ sự phát triển của tổ quốc cũng có được sự ủng hộ chính trị nhất định, đồng thời kiểm tra môi trường kinh tế trong nước, chuẩn bị để từng bước phát triển sự nghiệp tại đây và mở cửa thị trường trong nước.

Cho nên mấy ngày nay, anh nhất thời không được nhàn rỗi, ngày nào cũng phải thức đến hai ba giờ sáng, thời gian trôi qua lúc nào không biết.

“Chỉ còn bốn ngày a.”

Bà Ninh có chút buồn: “Vậy là con không đủ thời gian đi thăm ba con.”

Thật ra bà có ý định muốn đưa con trai về Trần gia thôn, trông thấy ông nhà, nói với ông nhà rằng con trai lớn của bọn họ đã trở lại rồi.

Đáng tiếc……

Nếu ông nhà bây giờ vẫn còn thì tốt rồi.

Trong lòng bà Ninh thở dài, lại hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài.

Sợ rằng con trai lớn sẽ bị khó chịu.

Thật vất vả mới về nhà, lại không có cha, chỉ còn lại mỗi mẹ, ai mà vui nổi chứ.

Tuy rằng con trai lớn không thể hiện rõ cảm xúc buồn bã ra bên ngoài, nhưng bà biết trong thâm tâm thằng bé rất thương tâm.

Ông già đáng ghét, sao ông không thể kiên trì đợi đến lúc con trai lớn về nhà.

Loading...