Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:45:52
Lượt xem: 43
Mặc dù Cố Hành rất muốn nói bản thân có thể lưu lại, cùng mẹ về thăm ba ba, nhưng anh biết chuyện này không thể xảy ra, chỉ có thể tạm thời đem việc tiếc nuối này cất đi, chờ đợi lần sau lại thực hiện.
Dù sao thì anh cũng không chỉ quay lại duy nhất lần này.
Nghe thấy anh an ủi như vậy, bà Ninh cuối cùng cũng đỡ buồn hơn rất nhiều.
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của con trai cả, chủ động khuyên anh trở về: “Không phải con còn muốn vội công việc sao? Đi về trước đi, không cần vội quá muộn, đi ngủ sớm hơn một chút.”
Thì ra bà Ninh không phải không phát hiện màu lục lam mờ nhạt dưới mắt con trai lớn, nhưng bà cố tình giả vờ như không nhìn thấy để con trai không bị khó xử.
“Dạ.” Công việc của Cố Hành thật ra cũng rất vội, liền không nói thêm cái gì, trực tiếp tạm biệt rời đi.
Vài ngày sau, thị thực Cố Hành đến kỳ, sắp phải rời đi.
Vé máy bay anh mua là vé buổi chiều, buổi sáng thì rảnh.
Toàn bộ các thành viên trong Ninh gia đều cố ý xin nghỉ vào buổi sáng hôm đó, đi theo anh cùng nhau chụp ảnh gia đình.
Họ đặc biệt thuê một nhiếp ảnh gia, ngoài việc chụp trong nhà, họ còn ra ngoài trời tìm một số nơi có phong cảnh đẹp để chụp.
Cả nhà đứng chung một chỗ, vẻ ngoài nổi bật giống nhau của họ đặc biệt bắt mắt, đồng thời, nụ cười xán lạn hạnh phúc trên môi của họ càng làm người đi đường chú ý hơn, vì vậy sôi nổi ăn ý mà đi xa chút, không quấy rầy bọn họ.
“Mẹ, mẹ ôm ảnh chụp của ba ba, chụp một tấm cùng với con và em trai đi.” Cố Hành nói với mẹ.
Yêu cầu nhỏ này của con trai lớn, bà Ninh tự nhiên không có đạo lý không đáp ứng.
Ngay sau đó bọn họ liền cùng nhau chụp một tấm.
Bà Ninh ngồi trên ghế ở chính giữa, trong tay cầm ảnh chụp của ông Ninh, mà bên cạnh bà là hai người con trai.
Một nhà bốn người bọn họ , rốt cuộc thông qua bức ảnh nhỏ này, lại một lần đoàn viên.
Bức ảnh cuối cùng này được Cố Hành dặn dò nhiếp ảnh gia tẩy riêng bức này ra, để vào trong một khung ảnh tinh xảo, xung quanh là những bức ảnh Cố Hành chụp với từng thành viên trong nhà.
Trong đó có bức anh cùng Tiểu Tại Tại chụp ảnh chung giống như một đôi cha con.
Anh ôm tiểu cô nương trong lòng ngực, hơi hơi nghiêng đầu, bên môi treo một nụ cười ôn nhu, sủng nịch nhìn bé một cách chăm chú.
Mà tiểu gia hỏa cũng ỷ lại rúc vào trong lòng n.g.ự.c anh, nụ cười trên mặt rất tươi, nhìn vào nụ cười ấy cũng biết bé rất vui vẻ.
Thời gian cấp bách, nhưng bức ảnh Cố Hành chú định chỉ có thể chờ lần sau trở về mới có thể lấy được, nhưng hình ảnh vui vẻ trong buổi sáng ngày hôm nay luôn được anh khắc sâu vào trong đầu, sau đó mang những kí ức đó lên máy bay.
Ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đang bay thẳng vào mây trên, Tiểu Tại Tại hơi hơi phát ngốc: “Kia là máy bay của bác cả sao?”
“Không biết.” Tô Hân Nghiên trả lời thật với con gái.
Máy bay bay quá quá nhanh, cô thấy không rõ kích cỡ cùng số trên máy bay.
“Bỏ đi.” Nhận được câu tả lời đúng như dự đoán, Tiểu Tại Tại nhảy xuống bậc thang, cầm lấy tay của mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.”
*
Trong nháy mắt, đã gần đến nghỉ hè.
Học sinh trên cả nước đang bị cuốn vào những kỳ thi căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-292.html.]
Lần này Tiểu Tại Tại lại tiếp tục là người đầu tiên nộp bài thi rời khỏi phòng, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô Mã lão đứng ở trước văn phòng giáo viên vẫy tay với bé.
Đây là đang muốn kêu bé đi làm bài thi tiếp a?
Bé thuận theo đi qua, không đợi cô Mã mở miệng, trực tiếp giành nói: “Thưa cô, em nghĩ kỹ rồi ạ, em muốn nhảy lớp.”
Nếu làm như vậy có lẽ bản thân sẽ đỡ đi được mấy bài thi?
Không ngờ đường cao một trượng, quỷ cao một trượng, cô giáo Mã rất vui vì sự tiến bộ của học sinh nhưng cô vẫn kiên quyết lấy tờ giấy kiểm tra cuối kỳ môn ngữ văn lớp 4 đưa cho bé.
“Đây là bài thi cuối kỳ lớp 4 mà hiện tại học sinh trường mình đang làm, em làm mấy bài thi này đi, thi lấy thành tích tốt một chút, để cô còn cầm bài thi này đi yêu cầu hiệu trường cho em nhảy lớp.”
Biết cô học sinh trước mặt vừa thông minh lại trưởng thành sớm, cho nên cô Mã khi nói chuyện với bé bằng một thái độ bình đẳng.
Cô Mã đã nói rõ nguyên nhân và kết quả, Tiểu Tại Tại tự nhiên không cự tuyệt.
“Dạ.”
Bé tiếp nhận bài thi, lại một lần ở dưới sự giám sát của cô Mã chiến thêm bài thi nữa.
Xem bộ dáng múa bút thành văn của bé, cô Mã không khỏi vui mừng gật gật đầu.
Thật ra cô đã nhìn ra trình độ học thức của Ninh Tại Tại không chỉ dừng lại ở 5 năm cấp tiểu học, bé hẳn đã và đang học kiến thức của Sơ trung, chỉ là tuổi của bé quá nhỏ, cô không dám lập tức để bé nhảy quá nhiều cấp.
Sợ bé lập tức không thích ứng được.
Phải biết rằng, thành tích học tập của trẻ tất nhiên là rất quan trọng, nhưng các con vẫn yêu cầu phải giao lưu với các bạn cùng trang lứa, kết bạn, hơn nữa còn phải học đạo lý đối nhân xử thế qua từng độ tuổi.
Nếu tuổi giữa các bé hơn kém nhau quá lớn, như vậy các bé sẽ rất khó nói chuyện, chứ không nói tới chuyện kết bạn.
Nếu như làm như vậy, không phải là bồi dưỡng thần đồng, mà là bóp c.h.ế.t thiên tài.
Trừ phi, đưa những thiên tài này vào chung một lớp.
Như vậy, các thiên tài có độ tuổi gần nhau, khi kết bạn và nói chuyện giao lưu sẽ không có khoảng cách.
Từng có một lần kinh nghiệm.
Lần này Tiểu Tại Tại làm bài so với lần trước nhanh hơn rất nhiều.
Vội vàng lên, cuối cùng bé cũng viết xong tập bài thi thứ hai trước khi tiếng chuông báo hết giờ thi.
Xong rồi.
Hoàn thành bài thi, Tiểu Tại Tại để bút xuống, đeo cặp sách lên, vui vẻ nhảy chân sáo đi ra bên ngoài.
Tan học rồi.
“Tạm biệt cô Mã.”
“Tạm biệt Tại Tại.” Cô Mã cũng vẫy tay tạm biệt với Tiểu Tại Tại, nhìn bộ dáng nhảy chân sáo vui vẻ của bé, không khỏi bật cười.
“Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.”
Tầng dưới của trường tiểu học gắn liền với trường trung học cơ sở thứ hai.
Nhìn em gái như củ cải trắng nhỏ, nhào vào trong lòng n.g.ự.c mình, Ninh Hiên không khỏi phun trào nói: “Quả nhiên như Diệp Chu sở liệu, em thật sự bị chủ nhiệm lôi đi làm thêm bài thi.”
“Em muốn nhảy lớp đó!”