Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:04:39
Lượt xem: 27
Trẻ con là thế, chỉ hỏi một câu hỏi luôn có thể dẫn đến vô số câu hỏi, khó chịu đến mức người lớn muốn bảo chúng phải im lặng.
Cũng may mắn rằng Cố Hành có kiên nhẫn, không những chỉ trả lời những câu hỏi của hai đứa cháu nhỏ, còn không hề biểu hiện ra một chút mất kiên nhẫn nào ra bên ngoài.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện chỉ có hỏi và trả lời không kéo dài được bao lâu, khi đến lượt kiểm tra an ninh, Tiểu Tại Tại đã bình tĩnh đi đến và giơ tay ra để chị tiếp viên kiểm tra an ninh.
Vé máy bay của Cố Hành tất nhiên phải là vé hạng thương gia.
Anh mua vé máy bay cho cả nhà đều là hạng thương gia ngoại trừ em trai.
Ninh Viễn Hàng cho biết, dù tiền vé máy bay của anh đã được nhà máy máy móc chi trả hoàn toàn nhưng cũng nên tiết kiệm chi phí nhất có thể nên anh đã chọn hạng thường.
Cho nên anh cùng nhân viên kĩ thuật của nhà máy chỉ có thể thành thành thật thật chờ đợi đến lượt mình đăng kí mới được lên máy bay, mà bên Cố Hành- người cầm vé hạng thương gia thì đã nghênh ngang đi đăng ký trước tiên rồi lên máy bay trong ánh mắt hâm mộ của những người khác.
Thật ra người nghênh ngang chỉ có mình tên thích khoe khoang- Ninh Hiên mà thôi.
Tiểu Tại Tại đi theo bên người bác cả bé, trông rất văn tĩnh và ngoan ngoãn, nhìn như thục nữ nhỏ.
Người ta nói rằng giáo dục mưa dần thấm lâu có ảnh hưởng lớn nhất đến sự trưởng thành của một đứa trẻ, có lẽ vì bé thường hay đi với bác cả, nên vô tình, Tiểu Tại Tại cũng bị nhiễm một chút khí chất cao quý của Cố hành
Hiện giờ nếu bé đứng trước mắt các bạn nhỏ của mình, bọn họ khẳng định không dám nhận.
Khi máy bay cất cánh, đoàn người Tiểu Tại Tại cuối cùng là bước lên đường về quê nhà.
Nhìn chằm chằm bầu trời xanh mây trắng phía dưới, bà nội Ninh có chút trầm mặc.
Trong lòng biết cảm xúc của mẹ không tốt lắm, Cố Hành có thể chiếu cố bà nhiều việc, lại không biết nên an ủi như thế nào.
Trên thực tế, tâm trạng của anh ấy cũng hơi trầm xuống.
Bóng lưng phi thường vững vàng trong ký ức tuổi thơ mơ hồ của anh cứ như vậy c.h.ế.t đi, đã nhiều năm như vậy, nhưng đến bây giờ anh mới biết được tin tức này.
Tuy nói lý trí hiểu rõ rằng đây cũng do chịu sự bất đắc dĩ của thời đại, nhưng chung quy vẫn là có chút ý nan bình(*).
(*) Ý Nan Bình (意难平): Tâm nguyện khó yên
(Ai xem Trần Tình Lệnh thì ' Ý lan bình" là nhạc phim của bộ này đó nha.)
Trẻ con khá mẫn cảm với cảm xúc của người lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-299.html.]
Phát giác cảm xúc của bà nội và bác cả đều có chút không đúng, Ninh Hiên và Tiểu Tại Tại đều tự giác bảo trì không khí an tĩnh, tận lực không đi quấy rầy bọn họ.
Và sự im lặng này tiếp tục cho đến khi họ xuống máy bay, khi máy bay hạ cánh, Ninh Hiên và Tiểu Tại Tại không kìm được sự phấn khích, cả hai đang đứng trực ở cửa đợi ra ngoài.
“Oa! Chúng ta đã tới nơi rồi này? Thật nhanh a!”
"Anh cảm thấy như kiểu chúng ta chỉ vừa mới cất cánh."
……
Nghe hai hai tiểu gia hỏa ríu rít với nhau, tâm tình phiền muộn của người lớn dần dần giảm bớt, cũng không khỏi lộ ra sự tươi vui.
“Đi thôi, nên đi xuống rồi.”
Cố Hành giúp đỡ mẹ nâng hành lý, nâng bà xuống máy bay.
Trợ lý tiên sinh đi theo đang vội lại đây giúp đỡ Boss lấy hết các hành lý trên tay đi, sau đó tùy ý vác hết lên cánh tay của mình
Rất giống một người chuyên xách đồ.
Tiểu Tại Tại nhìn thấy, sợ trợ lý tiên sinh sẽ cảm thấy nặng, chủ động yêu cầu hỗ trợ: “Chú ơi, cháu giúp chú cầm hộ một túi nha.”
“Không cần, chú cầm được mà.”
Nói đùa, sao anh dám cầm tiền lương của Boss rồi lại để cháu gái của Boss xách đồ giùm mình chứ?
Sợ tiền lương nhiều quá tiêu không hết nổi à!
Hơn nữa anh cũng không nói dối, mấy cái bao này cũng không nặng, thêm mấy túi nữa nữa anh cũng xách được.
Tiểu Tại Tại nghiêm túc mà nhìn nhìn mặt của trợ lý tiên sinh, sau khi xác định chú ấy không lừa bé, mới bỏ qua chuyện này.
Mấy người xuống máy bay, lại lên xe buýt đi về thị trấn.
Bọn họ chuẩn bị đi về nhà ở trong xưởng máy móc trước, sau đó mới lên kế hoạch hồi Trần gia thôn về tế bái ông Ninh.
Rốt cuộc Trần gia thôn cũng đã để lâu rồi, lại không có ai thu dọn, đã sớm hoang phế bụi tàn khó có thể chịu được.
Bà Ninh thì có thể thích ứng, lại lo lắng con trai lớn chịu không nổi.
Cho nên trước đó để cho thằng bé quen dần đi.