Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:56:09
Lượt xem: 43
Tiếng bút chì xoạt xoạt trên giấy không ngừng nghỉ.
Một bức tranh tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra lại mất nhiều thời gian từ khâu sáng tác cho đến khi hoàn thành lần cuối.
Một số bức tranh thậm chí có thể kéo dài một năm!
Đương nhiên còn có những bức lâu hơn nữa.
Cho nên để trong hai giờ, hoàn thành bức tranh phức tạp như vậy, thật sự rất gian nan.
Cho nên, ngay từ đầu Tại Tại liền lựa chọn cách phác hoạ vừa tiết kiệm sức lực và thời gian cho tranh sơn dầu. Khi người ta tập trung hết tinh thần vào một việc gì đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tại Tại cảm giác bản thân vừa mới vẽ tranh không lâu, hai cái giờ đã nhanh chóng qua đi, mà cô bé……
Mạo hiểm mà nói thì hoàn thành đến bước cuối cùng.
“Tan học, nộp tranh cho cô, anh trai em tới đón em rồi, đi về trước đi, ngày mai cô sẽ nói cẩn thận về mấy vấn đề của em hôm nay.”
Toàn bộ quá trình, giáo sư Lâm đều nhìn chằm chằm học sinh vẽ tranh, tự nhiên bà có thể nhìn ra những vấn đề trong quá trình vẽ tranh của học sinh.
Nhưng hôm nay bà ấy lại không định chỉ rõ trong bức tranh của đồ đệ có sai sót gì trước tiên để em ấy quay về nhà ngẫm nghĩ lại, sau đó ngày mai quay mới giải thích cặn kẽ vấn đề.
Như vậy mới có thể khiến cho học sinh nhớ lâu và lưu lại ấn tượng sâu sắc.
“Tạm biệt cô ạ, tạm biệt ông Quách.”
Tại Tại nộp tranh cho giáo sư Lâm, thuận tiện tạm biệt hai vợ chồng nhà này, sau đó một đường chạy đến trước mặt anh cả, vui vui vẻ vẻ mà cầu ôm một cái.
Mới cao đến bên hông của anh cả, cô bé bị đối lập nên giống như một em bé, muốn ôm một cái cũng không có gì xấu hổ cả.
Ninh Hàn quen cửa quen nẻo ôm cô em gái nũng nịu lên.
Chỉ là một cái ôm mà thôi, lại không phải là yêu cầu quá mức gì, tự nhiên anh sẽ đồng ý với em gái.
Được anh trai bế lên, tầm nhìn của Tại Tại chợt cao lên, đáng tiếc hiện tại trời rất tối, bằng không cô bé có thể chắc chắn sẽ nhìn thấy toàn cảnh của khu vườn xinh đẹp của ông Quách.
“Đi thôi, bà nội đang nấu bánh trôi ở nhà đó, lúc này về nhà thì vừa lúc có thể ăn.” Ninh Hàn lễ phép tạm biệt giáo sư Lâm, sau đó ôm em gái về nhà.
Xe đạp được dựa bên ngoài.
Ninh Hàn đặt em gái lên ghế sau của xe đạp, sau đó lên xe, nhẹ nhàng vượt qua ngõ nhỏ đưa em gái về nhà.
Xe di chuyển khiến xung quanh gió lạnh thổi qua.
Tại Tại cảm giác có chút lạnh, nên kéo cao cổ áo lên, cẩn thận đội mũ nhỏ lại lên đầu mình sau đó mới hỏi anh cả: “Bây giờ không phải là lễ hội gì, vì sao bà nội lại bánh trôi thế?”
Có bánh trôi ăn vẫn rất cao hứng,
Chỉ là cô bé đơn thuần có chút thắc mắc mà thôi.
“Có thể là bà nội ám chỉ hôm nay cả nhà chúng ta đoàn viên?” Suy nghĩ của Ninh Hàn dường như là đáp án tin cậy nhất.
Tại Tại nghe xong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên tự như một bà lão mà thở dài: “Vì sinh hoạt, nên cũng không có biện pháp nào.”
Ninh Hàn thiếu chút nữa bị những lời này của em gái mà suýt cười nghiêng ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-311.html.]
Anh không khỏi cười nói: “Em học được mấy câu này từ đâu đấy.”
“Trong TV đó, bên trong người ta cũng nói như vậy.” Tại Tại nói.
Ninh Hàn: “…… Về sau ít xem TV lại đi.”
Bên trong đều là mấy cái lung tung linh tinh, khiến em gái anh đi trật đường.
Tại Tại ngồi ở ghế sau của xe đạp nên không nhìn thấy mặt của anh cả, chỉ cho rằng anh giống như mẹ không cho phép cô bé xem TV nhiều, lo lắng mắt cô bé sẽ bị hỏng, nên ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Dạ, em không xem.”
Trên thực tế thời gian cô bé xem TV cũng không dài, một ngày nửa giờ, ngẫu nhiên bài tập mà nhiều hơn thì lại không xem được nữa.
Thời điểm hai anh em về đến nhà, bà Ninh đang chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Thấy bọn họ vào cửa, liền thuận miệng dặn dò một câu: “Đã trở về à, bánh trôi nấu xong rồi đó, ở trên bàn, mỗi người một bát.”
“Dạ.” Tại Tại lên tiếng, là người thứ nhất nhanh chóng chui vào phòng bếp tìm bánh trôi.
Trên bàn cơm, ngoại trừ bà Ninh, những người khác đều đang ngồi trong đó, mỗi người cũng đều được một bát bánh trôi, bên cạnh còn có hai vị trí không ai ngồi, phía trên bày hai bát bánh trôi, rõ ràng là phần cho bọn họ.
Hai anh em tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với người thân.
“Chúng ta mời người tới tu sửa lại căn tứ hợp viên kia của mẹ đi.” Ninh Viễn Hàng đột nhiên đề nghị nói.
Ninh gia ở thủ đô có hai bất động sản, trong đó một bộ chính là Tiểu Dương lâu đang ở, lúc trước được bà Ninh cường ngạnh phân cho con trai nhỏ, còn có một căn tứ hợp viên chứa toàn là rác.
Bởi vì di chúc của ông Ninh là phân cho ba mẹ con mỗi người một căn, bà Ninh đau lòng con trai, nên đã chủ động chọn căn tồi tệ nhất.
Năm đó bởi vì không có thời gian, hơn nữa căn hộ kia thật sự rất bẩn, không thể vào ở, cho nên Ninh Viễn Hàng cũng chỉ có thể với vợ bớt chút thời gian vào trong đó dọn dẹp sơ lược, sau đó khóa kĩ lại rồi không quan tâm nhiều nữa.
Hiện giờ anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, tuy rằng mọi người có kinh ngạc một chút, nhưng cũng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Được, chúng ta mời đội ngũ tu sửa tới đi, sửa sang lại căn tứ hợp viện kia, sau đó hỏi ý kiến của mẹ, thuận tiện cùng nhau sửa chữa, để lại cho mẹ nếu mà mẹ muốn lưu lại thỉnh thoảng qua chơi, hay cho người ta thuê thì tùy mẹ.”
Tô Hân Nghiên không phản đối chút nào, còn bắt đầu lên kế hoạch một cách cẩn thận.
“Đều được, nhà là của mẹ, cụ thể phải xem ý tưởng của mẹ.” Ninh Viễn Hàng gật đầu.
Sau đó hai vợ chồng liền mời tới đội tu sửa, bàn bạc nên mời đội trang trí nào và trang trí như thế nào, nên bên không khí của các con có đôi phần yên tĩnh hơn.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh này cũng rất nhanh bị đánh vỡ, sau đó lại lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị lạ thường.
Chỉ bởi vì Ninh Hàn thình lình nói ra một câu.
“Ba mẹ, con muốn mua một khối đất.”
Lời vừa nói ra, toàn trường liền yên tĩnh.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ninh Hàn, hoàn toàn không ngờ anh lại đột nhiên bộc phát ra một câu làm người ta kinh ngạc trợn mắt như vậy.
Ninh Hàn hiển nhiên cũng biết câu vừa rồi có chút dọa người, xem mọi người đều bị dọa ngây người như vậy, không nhịn được có chút ăn năn, nhưng anh đã quyết định dù có thế nào cũng sẽ không d.a.o động, mặc dù cha mẹ phản đối……
“Con có tiền đủ không? Có muốn mẹ tài trợ cho một ít?”
A?