Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:57:17
Lượt xem: 40
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Hân Nghiên cùng với chồng tính toán lại số tiền tiết kiệm của mình.
“Nhà ta hiện tại có hơn mười vạn đồng.”
Đây là toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng họ cộng lại.
Mặc dù mấy năm nay hai vợ chồng đều bận rộn với việc học, nhưng thực tế thì công việc của Ninh Viễn Hàng vẫn luôn đều đặn, và tiền lương cũng tăng dần theo thâm niên mỗi năm.
Hơn nữa mỗi dịp cuối năm còn có thể lấy được một phần hoa hồng nhỏ.
Hơn nữa anh học tập khá tốt, giành được nhiều học bổng khác nhau nên tích lũy được cũng là một khoản đáng kể.
Bên Tô Hân Nghiên này tuy không có công việc, nhưng cô vẫn có thể viết bài.
Từ hai năm trước, tiền nhuận bút của cô cũng không phải là số tiền thu được bằng cách mua đứt đơn giản mà thô bạo, mà chuyển biến thành căn cứ vào số lượng tiêu thụ để làm bậc cho việc chia hoa hồng.
Ví dụ, cô viết một quyển sách, gửi cho nhà xuất bản để xuất bản.
Nếu bán ra được 5000 quyển, cô cũng chỉ có thể nhận được tiền nhuận bút gốc mà thôi, tiền hoa hồng linh tinh gì đó đều không có.
Mà một khi vượt qua 5000 quyển, ngoài tiền nhuận bút được đảm bảo ở hợp đồng, cô còn có thể nhận được một chút lợi nhuận nhỏ, và nếu vượt quá 10.000 bản, cô ấy có thể nhận được 10%.
Và cứ thế, các lớp được tích lũy cho đến khi giới hạn 50%.
Viết gửi nhiều năm, Tô Hân Nghiên sớm đã tích lũy được danh tiếng nhất định và có một nhóm độc giả chung thành nên doanh số bán tác phẩm của cô luôn cao, tiền nhuận bút cũng vì thế mà tăng dần theo từng năm.
Tính lũy kế đến nay, thu nhập không thua chồng cô đang có công việc chính thức làm phó xưởng trưởng của một doanh nghiệp quan trọng của nhà nước.
Hai vợ chồng trong nhiều năm tiết kiệm được khá nhiều.
Nhưng bên cạnh đó bọn họ còn có cả một đại gia đình phải duy trì, nếu không còn có thể tiết kiệm được nhiều hơn.
“Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi thăm anh cả, đúng là chính phủ tính toán nhà ra vài khu đất bán đấu giá, tổng cộng có chín khu, vị trí lớn nhỏ đều không giống nhau, anh cả nói anh ấy có tư liệu kĩ càng về từng khu đất, ngày mai lúc tới thăm mẹ tiện thể sẽ mang tới cho chúng ta.” Ninh Viễn Hàng nói với vợ.
Anh không phải là loại người cổ hủ, có việc đương nhiên cũng sẽ xin sự giúp đỡ từ anh trai ruột.
Mà Ninh Hàn cũng biết được tin tức, nhưng khí lực của anh không lớn như Cố Hành nên không thể điều tra tỉ mỉ và chi tiết như vậy được.
Cho nên Ninh Viễn Hàng đi tìm Cố Hành hỗ trợ, thật ra cũng vì tính toán cho con trai.
Trước khi mua đất, dù sao cũng phải điều tra rõ ràng mới xuống tay được.
“Chúng ta cũng muốn mua sao?” Thật ra Tô Hân Nghiên cũng không rõ ý tứ của chồng.
“Mua!” Ninh Viễn Hàng như c.h.é.m đinh chặt sắt mà trả lời.
Nếu đều biết rằng mua đất là lợi nhuận thuần túy, tại sao lại không mua?
“Được, vậy ngày mai chờ khi anh cả tới, chúng ta xem xem nên mua khối đất nào.” Tô Hân Nghiên gật đầu.
Đất cũng không phải nói mua là có thể mua, bọn họ còn phải xem có đủ tiền hay không.
May mắn thay, đây là lần đầu tiên chính phủ mở cửa bán đất nên đấu giá tư nhân được cho phép. Nếu vào đời sau, các quy tắc thị trường sẽ dần được tiêu chuẩn hóa nên việc mua tư nhân đối với những khu đất rộng lớn sẽ không được phép, và chỉ có thể mua với tên của công ty.
*
“Bác cả!”
Buổi sáng, Tại Tại đang chuẩn bị đi xuống lầu ăn cơm sáng, vừa mới đi xuống nhà ăn, liền nhìn thấy trên bàn cơm, có một thân ảnh đang ngồi một cách uy nghiêm.
Đúng là Cố Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-314.html.]
Cô bé tức khắc hưng phấn, nhanh chóng chạy qua, tiến đến Cố Hành bên người, nhiệt tình giống như một chú cún nhỏ khi nhìn thấy chủ nhân, kém mỗi việc vẫy đuôi.
Đối với việc cháu gái thân cận rất hưởng thụ, Cố Hành cười đưa cho cô bé một cái bánh bao thịt, thuận miệng hỏi: “Gần đây Tại Tại học tập như thế nào?”
Đây là một câu hỏi thường gặp của trưởng bối khi gặp tiểu bối.
Tại Tại theo thói quen trả lời: “Cúng được ạ, giống với hồi trước thôi.”
Giống như trước kia vẫn đứng thứ nhất toàn khối.
Nghe và câu trả lời ngầm của cháu gái, Cố Hành nhướng mày, khích lệ nói: “Không tồi, chờ khi các cháu thi xong, mà thi được thành tích tốt, bác cả sẽ khen thưởng.”
“Khen thưởng là gì vậy ạ?!”
Tại Tại ngẩng đầu lên khỏi bánh bao thịt, và nhìn bác cả với đôi mắt sáng ngời.
Tràn đầy sự chờ mong.
“Cháu muốn gì thì bác mua cho cái đó.” Cố Hành tài đại khí thô tỏ vẻ sẽ mua bất kì thứ gì nếu cháu gái muốn.
“Vậy cháu muốn bộ dụng vẽ tranh mới nhất, tốt nhất của nước ngoài!”
Tại Tại cũng không chút khách khí nào, há mồm liền chọn thứ tốt nhất.
Bộ dụng cũ vẽ tranh cô bé muốn không hề rẻ chút nào, nguyên bộ phải mất hơn một ngàn đồng, những gia đình bình thường khi nghe đến con số này chắc chắn sẽ nghẹt thở, nhưng Cố Hành đến mắt chưa kịp chớp đã gật đầu: “Được.”
Rõ ràng còn chưa thi, nhưng bộ dáng này anh đã biết con bé chắc chắn sẽ lại thi được thứ hạng thứ nhất.
Đương nhiên, Cố Hành sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Anh quay đầu dò hỏi cháu trai út: “Tiểu Hiên muốn khen thưởng gì nào?”
“Cháu muốn một cái camera có được không ạ?” Ninh Hiên hơi ngượng ngùng khi đề xuất phần thưởng này, dù sao thì thứ này còn đắt hơn cả dụng cụ vẽ tranh mà em gái anh yêu cầu.
Hơn nữa dụng cụ vẽ tranh công cụ học tập của em gái, em ấy muốn thứ này thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng chiếc camera thì có chú qua mức.
Kết quả Cố Hành vẫn không chút do dự gật đầu.
Một cái camera mà thôi, cũng không phải là thứ quý trọng gì, nếu cháu trai nhỏ nếu thích, vậy mua cho thằng bé.
“Thật sự?” Không nghĩ rằng nguyện vọng của mình lại dễ dàng được đồng ý như vậy, Ninh Hiên hơi trợn to mắt, ngay sau đó vẻ mặt anh hưng phấn hoan hô: “Oh yeah! Cảm ơn bác cả.”
Lại nữa rồi.
Tư thái Tán Tài Đồng Tử quen mắt này.
Tô Hân Nghiên trừu trừu khóe miệng, nhưng lại vẫn an tĩnh mà cúi đầu ăn bữa sáng của bản thân, không nói gì.
Không phải cô ưng thuận trong việc để bọn trẻ muốn đồ vật có giá trị từ bác cả lợi dụng mà là cảnh này đã diễn ra quá nhiều lần.
Lúc đầu, cô không thực sự đồng ý với việc bọn trẻ lấy quá nhiều thứ tốt của anh cả, nhưng lần nào anh cũng hợp lực với mẹ chồng để ép cô chấp nhận.
Thậm chí, nhiều lần chồng cô còn đến thuyết phục cô, nói rằng đó là một chút thành ý của anh cả đối với các con, để cô không cần phải ngăn cản.
Nhưng mấu chốt là ngăn cản cũng vô dụng.
Người tặng đồ vẫn tiếp tục tặng còn người nhận quà vẫn tiếp tục nhận.
Cho nên đến bây giờ, Tô Hân Nghiên đã từ bỏ việc ngăn cản, có lẽ đây là đặc trưng khi ở chung của mấy bác cháu nhà này đi.
(Đặc trưng của mấy người giàu.....)