Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:58:22
Lượt xem: 31
Hơn nữa……
Cố Hành cũng có tâm tư thử nghiệm nhỏ với người cháu trai này.
Đương nhiên việc này hiện tại không phải là thời điểm nói rõ, cho nên anh tạm thời ẩn mà không nói.
Nhưng khối đất về sau trên cơ bản Cố Hành chỉ là một khán giả ngồi xem.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến việc mảnh đất đã được bán cho ai, cho đến khi miếng đất vua mà anh quan tâm xuất hiện.
“Hiện tại cho phép tôi long trọng thông báo tới mọi người, miếng đất vua - tâm điểm của buổi đấu giá hôm nay xuất hiện!”
Người bán đấu giá nói với giọng điệu tâng bốc: "Miếng đất này nằm ở phía đông thành phố, mặt hướng về mặt nước, diện tích 20 mẫu. Tôi tin rằng những người sành sỏi đều biết rằng nó được bao gồm trong phạm vi của khu thương mại mới, chắc chắn ai cũng biết trong tương lai giá cả của miếng đất vua này sẽ tăng lên với tốc độ làm người ta sợ hãi, giá khởi điểm của miếng đất vua này là 30 vạn đồng, mỗi lần tăng sẽ không dưới một vạn đồng, ngay bây giờ cuộc đấu giá bắt đầu! "
Khi mức giá trên trời 30 vạn được đưa ra, mọi người đã rất sốc.
Đây chỉ là giá khởi điểm. Trong cuộc đấu giá thực, dù sao thì nó cũng phải tăng gấp ba hoặc gấp bốn lần. Đó chẳng phải là ...
“Một trăm vạn.”
Mọi người lại một lần hít hà một hơi, không ít người quay đầu lại tiềm thức muốn xem đại lão nào mở miệng đã nói một triệu là ai.
Kết quả, lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, đối mặt với sự soi mói của mọi người, người này cũng rất có giáo dưỡng, anh ấy mỉm cười lễ phép một cái rất lịch sự.
Như thể người trả giá hung tàn vừa rồi không phải là anh ấy.
Nhưng ai cũng biết, người đàn ông nhìn có vẻ nho nhã ôn hòa này, thủ đoạn trên thương trường, lại cường thế bá đạo khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Thấy là anh là người ra giá, những người khác sau đó cùng không dám ra giá.
Nhưng cũng chỉ là một vài, vẫn là có số ít người giơ bảng không sợ quyền uy của Cố Hành.
“101 vạn!”
Một giọng nữ quyến rũ vạn phần vang lên.
Tô Hân Nghiên tò mò mà quay đầu, phát hiện ra rằng người vừa nói ra là một mỹ nhân lộng lẫy ăn mặc rất gợi cảm và thời thượng, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí bảo thủ của hiện tại.
Mỹ nhân báo xong giá còn dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách mà khiêu khích nhìn về phía Cố Hành, ánh mắt kia, hơi sáng lấp lánh, như thể một thợ săn nhìn thấy con mồi của mình, đầy hứng thú và quyết tâm phải chiến thắng.
A, đây là coi trọng anh cả nhà cô rồi à?
Tâm bát quái của Tô Hân Nghiên bộc phát, không nhịn được dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc vào chồng, ý bảo anh đừng bỏ lỡ trò hay.
Ninh Viễn Hàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của vợ, bất đắc dĩ mà thấp giọng nhắc nhở cô: “Em an phận chút nào.”
Chớ chọc anh cả không vui.
Tô Hân Nghiên nhìn chồng một cách nguy hiểm: Em không an phận chỗ nào? Anh tốt nhất nên nói rõ ràng cho em!
Cô chỉ là một người ở ngoài thích xem kịch, lại không định xen vào chuyện của người khác hay đi ghép CP cho anh cả, căn bản sẽ không khiến anh cả không vui?
Ninh Viễn Hàng: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-317.html.]
Vừa vặn lúc này, Cố Hành nhận thấy không khí giữa hai người không ổn, liền xen vào: "Viễn Hàng, đừng nói với em dâu như vậy, anh không cảm thấy phiền."
Kể từ khi sự nghiệp của anh dần đi vào quỹ đạo, ong bướm điên cuồng tụ tập quanh anh căn bản chưa bao giờ dừng lại.
Loại phụ nữ ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc muốn chinh phục anh, Cố Hành đã gặp được quá nhiều, không muốn quan tâm nữa.
Chỉ có thể nói, Cố Hành thật sự độc thân dựa vào bản lĩnh.
Cho nên anh không thấy phiền khi em dâu thích xem chuyện như vậy, dù sao thì khi xong hội đấu giá này kịch cũng sẽ kết thúc.
“120 vạn.”
Sau khi tự giác giải quyết xong vấn đề của em trai và em dâu, Cố Hành lại một lần giơ bảng giá trong tay lên.
Mà bên Ninh Viễn Hàng thì lại trôi qua không tốt.
“Anh sai rồi.” Anh hạ giọng xin lỗi với vợ, nhưng Tô Hân Nghiên quay đầu đi và đi nói chuyện với con trai cả, mặc kệ chồng.
Thấy thế, tất nhiên Ninh Viễn Hàng chỉ có thể tiếp tục dỗ dành vợ.
Còn may, Tô Hân Nghiên rất nhanh hết tức giận, chỉ trong chốc lát đã tha thứ cho anh.
“Lần sau anh mà còn dám không tin em, liền cút ra thư phòng ngủ cho em.”
Cô đưa tay đặt lên eo của chồng, nhỏ giọng uy hiếp.
Đúng vậy, chuyện này trong mắt Tô Hân Nghiên, chính là vấn đề về sự tín nhiệm.
Chồng không tin cô làm việc có chừng mực, lúc này mới cố ý dặn dò cô an phận chút, nhưng trên thực tế , Tô Hân Nghiên là là người có tác phong làm việc rất chừng mực, cô biết làm như vậy sẽ không chọc Cố Hành giận, lúc này mới dám yên tâm lớn mật mà xem kịch.
Nếu không, cô cũng không dám liếc mắt dù chỉ một chút.
Với sự giàu có và giàu có của Cố Hành không có gì ngạc nhiên khi anh lấy mảnh đất này về tay với giá là 150 vạn.
Khi giá này vừa ra, nụ cười trên mặt người bán đấu giá xán lạn đến mức có thể so với ánh mặt trời, búa gỗ trên tay còn nhanh hơn trước, dường như sợ Cố Hành đổi ý một cái, ngay cả nghĩ cũng không dám.
*
"Mong ngài chờ một chút, tài xế sẽ tới ngay."
Sau khi hội đấu giá kết thúc, người Ninh gia đã được Cố Hành an bài xe để đưa trở về, mà bản thân anh thì mang theo trợ lý đứng ở cửa, chờ một chiếc xe khác lại đây.
“Lộc cộc……”
Có tiếng giày cao gót từ xa vang lên.
Ngay sau đó một tiếng nói vũ mị cũng đồng thời vang lên: “Ngài chính là Cố tổng nhỉ? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không biết có thể làm quen được hay không, tôi tên……”
“Xin lỗi.” Trước khi đối phương báo thông tin cá nhân, Cố Hành đã lễ phép khách khí mà đánh gãy lời của cô gái này: “Tôi phải vội vàng đi đón cháu gái tan học, không rảnh nói chuyện.”
Dứt lời, xe mà anh vừa lúc đến, liền mang theo trợ lý nhanh chóng lên xe, đóng cửa, cả quá trình rất dứt khoát.
Hoàn toàn làm lơ người phụ nữ quyến rũ kia.
Hơn nữa Cố Hành không có nói sai, buổi sáng trước khi Tại Tại đi học, đã hẹn với bác cả, nhờ bác đón cô bé tan học