Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-08-28 16:03:10
Lượt xem: 95
“Mẹ mua bánh bánh.” Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của mẹ, ra hiệu cho mẹ nhìn theo hướng ngón tay của mình.
“Cái gì bánh bánh?” Cho rằng con gái là muốn ăn điểm tâm, Tô Hân Nghiên thuận thế quay đầu, liền thấy bán kem chuyên môn bảo vệ da, vòng dầu trà và mỹ phẩm dưỡng da linh tinh
Nguyên lai Tiểu Tại Tại tưởng đây là bánh cao phi bỉ .
“Trong nhà kem bảo vệ da con dùng hết rồi sao?”
Tô Hân Nghiên là người luôn tin chắc rằng việc chăm sóc da cần bắt đầu từ khi còn nhỏ, luôn sử dụng các sản phẩm chăm sóc da cho con gái mình.
Thời buổi này mỹ phẩm dưỡng da chất lượng đều thực tốt, tính chất ôn hòa, nguyên liệu cũng phần lớn đều là thuần thiên nhiên, không tăng thêm nhiều nguyên liệu hóa chất, đứa trẻ cũng có thể dùng được.
Tiểu Tại Tại dùng ngòn tay chỉ vào cửa hàng nói:" Mua về để đề phòng."
Bé khi còn nhỏ đều nhờ mẹ bôi kem hộ, hơi lớn chút một chút đều tự bôi, mỗi lần dùng xong liền sẽ cùng mẹ nói, mẹ sẽ lập tức mua cho Tiểu Tại Tại một hộp mới.
“Thôi được, chúng ta lại đi mua hai…… ba hộp đi, bà nội cũng dùng nữa.”
Hộp kem dướng da của bản thân cũng đã thấy đáy, vừa lúc cùng con gái mua Tô Hân Nghiên vừa thấy Bà Ninh, lập tức sửa lời.
bà Ninh nghe xong liên tục xua tay: “Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, còn bôi cái gì kem bảo vệ da a, con mua cho chính mình cùng Tại Tại là được, đừng cho ta làm gì.”
“Lãng phí cái gì a, Mua cho mẹ không hề lãng phí?”
Lời còn chưa dứt, Tô Hân Nghiên liền lập tức đi hướng quầy mỹ phẩm dưỡng da, lễ phép mà cùng tiêu thụ viên nói: “Đồng chí, phiền toái chị giúp tôi lấy ba hộp kem bảo vệ da.”
“Mang hộp không ?” Tiêu thụ viên hỏi.
Mua kem bảo vệ da có hai phương thức, có thể lấy hộp kem bảo vệ da trước kia dùng xong tới mua hàng rời, như vậy sẽ tương đối tiện nghi, cũng có thể mua hộp mới, tương đối quý một chút.
“Không, chị lấy giúp tôi hộp mới đi.”
Bọn họ đi cũng không định mua kem, tự nhiên không có khả năng cố ý mang hộp.
“Đợi chút.” Vừa nghe Tô Hân Nghiên mua hộp mới, sắc mặt tiêu thụ viên tức khắc không đẹp.
Cô tùy ý từ quầy thượng cầm ba hộp đưa cho Tô Hân Nghiên, lại thu tiền, liền ngồi xuống không phản ứng.
Tiểu Tại Tại ở quầy thượng, nhìn thấy trên mặt tiêu thụ viên biểu lộ tâm tư.
【Chậc chậc, liền mấy cái đồ quê mùa, tưởng mình là người giàu? Còn mua kem chuyên môn bảo vệ da, mua hộp mới, ta còn tưởng được cọ tiện nghi cơ. 】
Cọ tiện nghi? Tiện nghi cái gì?
Tiểu gia hỏa mờ mịt không rõ, chờ ra Cung Tiêu Xã, mới tìm cơ hội lặng lẽ hỏi mẹ.
Tô Hân Nghiên sờ sờ đầu nhỏ của con gái, cũng không gạt bé, tinh tế cùng bé giải thích: “Chúng ta nếu mua hàng rời, a dì kia liền một cái thìa để múc kem cho vào hộp, cái thìa kia sẽ dính kem dưỡng da, mà số kem ấy Cung Tiêu Xã không cần, a dì kia có thể cạo đi đem về dùng.”
Nếu có chút lòng, còn sẽ cố ý để thìa dính nhiều kem hơn một chút, sau đó mang cái hộp không đế đựng vào.
Như vậy thêm mấy ngày nữa là có hộp kem dưỡng da đầy.
“Kia, chúng ta đây không mua kem dưỡng da rời, liền không có kem thừa, không cạo được, a dì kia liền không chiếm được tiện nghi , đúng không?”
Tiểu Tại Tại thực thông minh, lập tức liền bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, Tiểu Tại Tại của chúng ta thật thông minh.” Ninh nãi nãi cười khích lệ hài tử.
Khen đến mức Tiểu Tại Tại đắc ý mà ngẩng đầu nhỏ lên, mũi gần như cao chọc trời.
“Con cũng thật khiêm tốn ha.” Tô Hân Nghiên buồn cười điểm đầu nhỏ nữ nhi, điểm đến mức đầu nhỏ Tiểu Tại Tại giống con lật đật mà lay động, chọc tiểu gia hỏa không cao hứng che lại đầu, thở phì phì tức giận: “Không được điểm.”
Bé không cần mặt mũi sao?
“Ha ha ha……” Tiểu bảo bối quá đáng yêu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người trêu đến mức cười ha ha, vẻ mặt tiểu gia hỏa ngốc, căn bản không biết hai người kia đang cười cái gì.
“Viễn Hàng từ bộ đội gửi đồ về mấy ngày nay hẳn là tới rồi, bây giờ chúng ta có thời gian, đi bưu cục nhìn một cái?” Tô Hân Nghiên đột nhiên nhớ tới việc này, cùng mẹ chồng thương lượng.
Ngay khi chủ đề liên quan đến con trai bà được đưa ra, bà nội Ninh đã không từ chối, và bà đương nhiên cũng đồng ý với con dâu.
Tồ ba người quay người và đi đến bưu điện trong thị trấn.
Bưu cục cách Cung Tiêu Xã không xa, đi mười mấy phút liền đến.
Vào cửa, Tô Hân Nghiên quen cửa quen nẻo chào hỏi cậu em trai có cái đầu bằng phẳng đang gõ mail bên trong: “Tiểu Trư, em có bận không?”
“Ai, Tô tỷ tới a, chị chờ một lát một chút, em vội đánh cái này liền giúp chị tìm tin.”
“Không có việc gì, tôi không vội, em cứ làm việc trước đi.” Tô Hân Nghiên đi tìm cái ghế, đỡ bà Ninh ngồi xuống.
Đi hết một đoạn đường, bà cụ cũng rất mệt.
“Tại Tại, tới, bà nội ôm cháu.” Bà Ninh xác thật mệt mỏi, cũng không cự tuyệt, bất quá khi bà ngồi xuống, liền lập tức nhớ tới cháu gái, lo lắng đứa trẻ mệt, muốn ôm bé ngồi ở trên đùi mình, nghỉ một chút.
“Không cần đâu bà nội, Tại Tại không mệt.”
Tiểu Tại Tại là một đứa trẻ tinh nghịch, lúc này cũng xác thật không cảm thấy mệt, đang mải ngắm nhìn bưu điện
Trước kia Tô Hân Nghiên đều một mình tới bưu cục, đây là lần đầu tiên mang theo bé con lại đây, cho nên Tiểu Tại Tại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bưu cục.
Mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ đối với bé.
Vị tiểu ca kêu Tiểu Trư tóc húi cua nhanh chóng xong việc, lại đây giúp đỡ Tô Hân Nghiên lấy đồ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-32.html.]
“Chị Tô, tất cả những gì viết tên chị đều ở đây. Chị xem thử xem có nhầm lẫn gì không nhé."
“Tốt, cảm ơn.”
Tô Hân Nghiên tiếp nhận đồ vật, kiểm tra cẩn thận, kẻo cầm nhầm một lúc rồi phải chạy lại.
Cô nhận được rất nhiều lá thư, tổng cộng có năm lá thư, và mỗi lá thư đều được đóng gói dày, không cần mở ra, Tô Hân Nghiên cũng biết là cái gì.
Một số nhà xuất bản đã gửi cho cô phí bản thảo, và chồng cô gửi về nhà một khoản phí gia đình.
Thư thì là một gói hàng khá lớn, cỡ một chiếc ba lô bình thường, được đóng gói, là đồ mà Ninh Viễn Hàng từ bộ đội gửi lại đây, bên trong là quà Tết mà anh đưa về.
Không sai, chính là quà tết.
Tuy nói hiện tại mới tháng 11, chưa bước sang tháng 12, Tết Nguyên Đán vẫn còn xa lắm.
Nhưng vì cuối năm thường là thời điểm bận rộn nhất, luôn có nhiều việc phải, cho nên Ninh Viễn Hàng sợ không kịp đưa hàng tết cho người trong nhà , gửi về nhà trước.
Gửi sớm còn hơn muộn.
Tô Hân Nghiên cũng đã lần lượt chuẩn bị rất nhiều thứ cho chồng, hiện tại còn một chiếc áo khoác đệm bông vẫn chưa chuẩn bị xong, cô định đợi áo đệm bông ép sẵn rồi mới đóng gói và gửi nó cho anh.
Mùa Đông ở Trần gia thôn còn được, lạnh lắm cũng chỉ có âm mấy độ, quân khu nơi Ninh Viễn Hàng ở bên kia mới thực sự lạnh đến có thể c.h.ế.t người, hàng năm đều xuống đến âm hai mươi mấy, phải mặc nhiều áo khoác giày lắm chứ không ai sống được.
Kỳ thật nếu có điều kiện, Tô Hân Nghiên càng muốn làm cho chồng một chiếc áo lông vũ.
Cái kia mới chân chính nhẹ nhàng lại ấm áp.
Thật tiếc, chưa kể đến việc nguyên liệu thô quá khó thu thập, thậm trí còn cả cách làm áo lông vũ cô cũng không biết.
Cầm bao đồ vật, cũng đã sắp 11 giờ, Tô Hân Nghiên vội cùng Tiểu Trư từ biệt, sau đó cùng mẹ chồng và con gái chạy đến xe bò của Trần Thất Gia.
“Mẹ mẹ, Tại Tại giúp mẹ cầm cho, Tại Tại hỗ trợ cho.”
Tiểu Tại Tại nhìn mẹ một người xách theo bao lớn bao nhỏ, có chút đau lòng, rất tích cực mà chạy ra yêu cầu hỗ trợ.
“Cảm ơn Tại Tại, con giúp mẹ lấy cái này đi.” Tô Hân Nghiên biết nếu không cho con gái hỗ trợ sẽ đả kích tính tích cực của hài tử, dứt khoát phân cho bé cầm ba hộp kem bảo vệ da.
“Không cần cảm tạ.” Tiểu Tại Tại ôm kem bảo vệ da, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.
Bé không quan tâm mình có thể giúp được bao nhiêu, chỉ cần giúp mẹ nhẹ gánh nặng trong khả năng là được.
Xe bò Trần Thất gia gia thực mau tới , bọn họ vội vàng giao tiền lên xe tìm chỗ ngồi xuống.
“Chúng ta đợi một chút, sẽ có vài người nữa tới trước khi chúng ta đi.” Trần Thất gia gia đem xe bò chạy tới phía dưới bóng cây, như vậy sẽ không bị nắng chói đến mức khó chịu.
Tô Hân Nghiên chưa kịp mở miệng, giọng sữa của Tiểu Tại Tại đã nói như kiểu người lớn: “Không sao đâu, chúng tôi không vội đâu.”
“Mau xem, đứa trẻ kia thật đáng yêu a.”
“Chỗ nào đâu chỗ nào đâu.”
“Đứa trẻ ở trên cái xe bò kia kìa.”
……
Một chiếc máy kéo chở một vài thanh niên đang đi về phía lối vào thị trấn? Thật tình cờ khi gặp xe bò của Trần Thất Gia, thấy Tại Tại trong xe bé.
Có lẽ vì họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng ở vùng quê này lại có những đứa trẻ dễ thương như vậy, hoặc chưa từng nhìn thấy những đứa trẻ tinh tế như vậy ở thành phố.
Âm lượng cũng không đè thấp, hoàn toàn không thèm để ý chính mình nói sẽ bị đương sự nghe thấy.
Tô Hân Nghiên nhíu mày, đem giấu đứa trẻ trong vòng tay.
Mặc dù những người đó đều khen ngợi con cô, nhưng thái độ chỉ vào một thứ gì đó, hàng hóa và bình luận về chúng, thực sự khiến cô cảm thấy không vui.
“Chú Bảy, chú đang đợi khách sao.”
Nghe thấy có người ở cùng Trần Thất gia gia chào hỏi, Tô Hân Nghiên quay đầu nhìn, mới phát hiện người lái xe kéo máy kia là người quen.
Là đại đổi trưởng của đội sản xuất thứ nhất ở Trâng gia thôn.
Đại đội trưởng Trần cùng Trần Thất gia gia có họ hàng, ấn theo bối phận xem như là cháu trai của ông, cho nên đại đội trưởng Trần kêu một tiếng chú cũng là đương nhiên.
“Ân.” Ở người xa lạ trước mặt, Trần Thất gia gia có chút ít lời.
Bà Ninh cũng không ngại ngùng, liếc nhìn những người trẻ tuổi trên máy kéo và hỏi: “Là những người thanh niên tri thức ở thôn ta phải không?”
“Không phải thì sao,tối sớm đã bị phía đi đón người.” Đại đội trưởng Trần thật cũng không phải có oán khí gì, chỉ là người đang rất mệt mỏi.
Còn chậm trễ xuống đất làm việc.
Bà Ninh cười ha hả, cũng không tiếp lời.
Trên thực tế, đây đã là một tập tục, và chỉ những thanh niên tri thức mới mới về thôn của họ mới được ngồi trên máy kéo về thôn thôi.
Nhưng cũng chỉ có một lần này mà thôi.
Bí thư nói họ là những người rời quê theo lời kêu gọi của nhà nước, về quê góp sức xây dựng nông thôn. Nên phải chào đón thân thiện.
Nghĩ như vậy, bà Ninh đối với mấy cái người trẻ tuổi hòa ái mà cười cười.
Trong đó có hai người tương đối có lễ phép, vội khách khí cùng bà nội Ninh chào lại..
“Cháu chào bà ạ.”