Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 325

Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:00:51
Lượt xem: 34

Tại Tại: “……”

Cứu…… Cứu mạng, nhanh lên...khó thở...thở!

Nhìn chung, các trường tổ chức thi theo nguyên tắc học sinh ở lớp này sẽ không thi ở lớp của bản thân, mà được trộn lẫn lại sau đó sắp xếp tùy ý cả khối.

(Như thi ở Việt Nam đó...)

Trong phòng thi trên cơ bản đều là những người lạ, không quen biết nhau, điều đó giúp tỉ lệ gian lận ít đi khá nhiều.

Ba ngày thi căng thẳng trôi qua trong nháy mắt, lúc bước ra khỏi phòng thi, Tại Tại cảm thấy toàn thân được thả lỏng hơn rất nhiều.

Cô bé nhảy chân sáo ở trên đường đến trường Cao trung, muốn đi tìm anh ba cùng nhau về nhà.

Tâm trạng vui vẻ, hơn nữa lại không thấy được đường.

Vừa lơ đãng, Tại Tại liền đ.â.m vào trong lòng ngực một người có mùi hương của bồ kết dễ chịu thanh mát.

Cô bé ai nha một tiếng, ngẩng đầu lên, liền thấy được một gương mặt thanh tú quen thuộc, đầu tiên là hơi ngần ra, ngay sau đó mới lộ ra biểu tình vui vẻ: “Anh Cố, thật trùng hợp.”

Thì ra người cô bé đụng phải là Cố Diệp Chu.

Cố Diệp Chu cũng không nghĩ rằng bản thân chỉ đi trên đường thôi, có thể bị Tại Tại đụng vào.

Lại nói tiếp, từ khi anh thăng lên Cao trung, việc học dần dần bắt đầu nặng nề hơn, hai người cũng bắt đầu gặp nhau ít đi.

Rốt cuộc học sinh Trung học và học sinh Cao trung đều khác nhau về thời gian học tập, nếu không phải cố ý đi tìm, thì quả thực khó mà gặp nhau.

“Diệp Chu, em gái nhỏ này là ai thế?” Một thanh niên cạo đầu con nhím có dáng người cao lớn tò mò mà đi lại đây.

“Là em gái ở gần nhà của tớ.” Cố Diệp Chu đạm thanh nói.

“A, chào em nha, anh tên là Trình Dương Dương, là bạn cùng bàn với Diệp Chu kiêm người anh anh vào sinh ra tử.” Trình Dương Dương nhiệt tình mà giơ tay lên, chào hỏi nhiệt tình.

“Chào anh trình ạ.” Tại Tại cũng lễ phép mà đáp lại.

Trình Dương Dương một chàng trai say nắng khoa thể thao, tính cách giống như tên và ngoại hình, rất vui vẻ, lúc nào cũng như ánh mắt trời.

Vừa thấy là biết đây là một người dễ ở chung, nhân duyên cũng rất tốt.

Khó trách có thể làm bạn thân của Cố Diệp Chu.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Tại Tại lại biết, bởi vì từ khi còn nhỏ gặp phải những chuyện không tốt lắm, tính cách của Cố Diệp Chu quá lãnh đạm, đối với người xa lạ có loại bản năng đề phòng, đối với người quen thì lại rất tốt.

Nếu muốn tiếp cận anh, trừ phi là giống Tại Tại là kiểu thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hoặc là giống Trình Dương Dương là người thuộc phái chủ động nhiệt tình, hay là giống anh hai cô bé vậy, hai người giống nhau lại thích nói chuyện với nhau, có thể bởi vì chỉ số thông minh giống nhau, nên có đề tài để nói chuyện.

Cuộc gặp gỡ diễn ra ngắn ngủi.

Bởi vì Tại Tại còn phải đi tìm anh ba cô bé, sợ đi chậm thì Ninh Hiên sẽ phải đợi lâu, cho nên rất nhanh phải tạm biệt nhau, nhanh chân đi vào khu dạy học.

Ninh Hiên sớm đã ở cửa lớp sốt ruột chờ, vừa thấy em gái lại đây, liền ngăn không được mà oán giận: "Sao bây giờ em mới tới? Biết anh đợi bao lâu không? Sao lần nào cũng muộn như vậy?”

“Không thể, chân em ngắn!” Tại Tại đúng lý hợp tình mà phản bác lại.

Chỉ khi đấu võ mồm với anh ba, cô bé mới có thể thừa nhận sự thật bản thân mình nùn.

Ninh Hiên bị em gái cãi lại nghẹn, không còn lời gì để nói.

Chỉ có thể không cam lòng mà đưa cô bé về nhà.

“Ngày mốt có một lễ trao giải của cuộc thi vẽ tranh mà em tham gia, anh có tới hay không?”

Trên xe đạp , Tại Tại ôm chặt hông của anh ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-325.html.]

Tuy rằng hai anh em nhà này vừa gặp là cãi nhau, ngẫu nhiên còn có thể đoạt đồ vật của nhau, nhưng không thể phủ nhận, trong nhà hai người lại là người thân nhất, bọn họ cũng thân với nhau nhất.

Cho nên Tại Tại rất hy vọng vào thời khắc quan trọng của mình, có thể có mặt anh ba tham dự.

“Vô nghĩa, anh mà không đi thì làm gì có ai đi?”

Ninh Hiên đương nhiên địa đạo.

“Ba mẹ nha, bà nội cũng có thể đi, còn bác cả không kịp lại đây, gần đây bác ấy phải đi nơi khác công tác.”

Tại Tại đếm trên đầu ngón tay, đếm những thành viên trong gia đình sẽ ở đó khi thời điểm đến.

Anh cả anh hai cô bé thì đừng hy vọng, người này còn vội hơn người kia.

Bọn họ hiện tại thậm chí còn còn không biết em gái đoạt được giải nhì nữa đâu.

Đương nhiên, đây cũng là do Tại Tại chưa nói với bọn họ.

Bởi vì sợ quấy rầy công tác của anh trai.

Ninh Hiên: “……”

Sau tất cả thì anh chỉ là một trong số đó thôi à?

Thôi, sớm biết vậy.

Ninh Hiên đầy mặt tang thương mà thở dài, yên lặng đạp xe nhanh hơn.

Sớm biết vậy, anh liền đáp ứng với bọn Đại Tráng cuối tuần đi chơi bóng rổ với bọn họ thì tốt rồi.

Hừ!

Mặc dù anh ba đang đưa lưng về phía chính mình, Tại Tại cũng biết

Cái tên ngạo kiều trong miệng mẹ này đang nghĩ gì.

Dù sao cũng cảm thấy bản thân không phải là người quan trọng nhất, đang ghen tị thôi.

Tại Tại đã quen với cái tính nết này của anh ba.

Cô bé thuần thục dỗ dành: “Em thi được giải nhì, có tiền thưởng nữa đó, đến lúc đó nhận được tiền, em sẽ mua quà cho anh được không?”

“Thật sao?” Ninh Hiên vui vẻ, tùy cơ ra vẻ rụt rè nói: “Nhưng vậy không hay lắm, một quả bóng rổ mới cũng khá đắt.”

Tại Tại: “……”

Thật không muốn nhận, vậy anh đừng có mà ám chỉ tên món quà đến mức rõ ràng như vậy a!

Nhưng những lời này không thể nói thẳng ra, chỉ dám nghĩ mấy lời này trong lòng, cho nên Tại Tại chỉ có thể tiếp tục dỗ dành.

“Mua quà cho anh ba, sao có thể được coi là đắt được? Yên tâm, đến lúc đó anh đi chọn bóng rổ với em, chúng ta chọn được quả nào thì mua quả nấy.”

“Được đó, cảm ơn em.”

Thành công bị một phần quà thu mua, Ninh Hiên vui vẻ.

Anh càng thêm ra sức đạp xe đem em gái về nhà, còn hào khí vạn trượng mà vỗ n.g.ự.c cùng bảo đảm nói: “Đến lúc đó nhất định anh ba sẽ trang điểm thật đẹp trai, để cho em gái của anh tự hào về người anh này!”

“…… Vẫn là thôi đi.”

Tại Tại dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ còn xinh đẹp hơn cả bản thân của anh mình, kiên quyết phủ quyết cái đề nghị này.

Bằng không đến lúc đó sự tập trung của khán giả sẽ không đổ dồn vào họ, hay anh ba của cô bé mất.

Tạo nghiệt mà!

Loading...