Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:14:07
Lượt xem: 27
T̀ình trạng giống anh ở sân bay cũng khá nhiều.
Rất rất nhiều giống anh chuẩn bị lên máy bay rồi nhưng vẫn bị người nhà lưu luyến giữ lại nhắc nhở mọi chuyện, cho đến khi có người tới nhắc nhở bọn họ là đã tới giờ, bọn họ mới tạm biệt nhau trong nước mắt chia ly.
Thật ra Ninh Hàng không khóc, Ninh gia cũng không có một ai khóc cả.
Bọn họ chỉ an tĩnh mà nhìn bóng dáng Ninh Hàng rời đi, dường như muốn đem bóng dáng này của anh ghi tạc vào trong lòng trong dạ, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy, lúc này mới nâng bà Ninh.
Hóa ra bà nội Ninh đã cố cường chống suốt thời gian qua.
Lúc này khi bóng dáng của cháu trai khuất hẳn, lập tức chịu đựng không nổi, hai chân không ngăn được nhũn ra mà suýt ngã trên mặt đất.
Còn may Cố Hành phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy bà, bằng không hiện tại bà đã ngã.
“Mẹ, mẹ không có việc gì đi?”
Cố Hành quan tâm mà nhìn về phía mẹ, đáy lòng đã bắt đầu định đưa bà đi bệnh viện nhìn xem.
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là người già rồi, không còn sức lực, nhất thời không đứng được, về nhà mẹ nghỉ ngơi chút là được.”
Bà Ninh xua xua tay, cảm xúc hiển nhiên có chút hạ xuống.
Biết rằng không tốt khi giữ lại cảm xúc tiêu cực của lão nhân gia, Tô Hân Nghiêm liếc con gái một cái rồi khẽ gật đầu.
Nhưng cô bé lại không lập tức động thủ, mà đợi đến khi bà nội được bác cả đỡ lên xe, lúc này mới phất tay xua tan đi hết thảy cảm xúc của bà nội.
Hiệu ứng phân tán cảm xúc được kiểm soát trong một khoảng thời gian ngắn.
Trải qua nhiều năm được huấn luyện, Tại Tại đối với cách khống chế năng lực đọc Tâm Thuật của bản thân càng thêm thuần thục.
Tuy rằng bởi vì đây là kỹ năng bị động, không có biện pháp hoàn toàn đóng lại phần cảm xúc đó được, nhưng ở phương diện khác, khả năng khống chế của cô đã được cải thiện rất nhiều.
Chẳng hạn như khả năng này để xua tan cảm xúc của người khác.
Từ lần trước, thời gian là ngẫu nhiên và ngắn ngủi, có thể điều khiển thời gian từ một giây đến ba mươi giây tùy theo lực tiêu tán lớn hay nhỏ.
Nhưng 30 giây không phải là cực hạn của cô bé, mà là phạm vi dài nhất mà cô bé có thể kiểm soát. Nhưng nếu cô bé dùng hết sức lực ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-338.html.]
Thường hay làm thí nghiệm cùng con gái, Ninh Viễn Hàng phán đoán, rất có thể con bé có thể đem một người bình thường thành một người vô cảm không có bất luận cảm xúc nào.
Loại năng lực này rất nguy hiểm.
Cho nên Ninh Viễn Hàng sau khi có được suy đoán này, liền nghiêm túc mà dạy bảo con gái, nhớ tuyệt đối không thể làm như vậy với người khác.
Mặc kệ người này là người tốt hay là người xấu.
Một khi Tại Tại thật sự mượn năng lực này làm thương người, mặc kệ có chứng cứ có thể lên án là cô bé làm hay không, thì sự cô bé đã làm trái pháp luật.
Mà đây là điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể giẫm đạp lên!
Tại Tại lúc ấy còn bị ngữ khí nghiêm khắc quá mức cùng thái độ với thái độ đáng sợ của ba ba dọa, thậm chí vào ban đêm cô bé còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân không cẩn thận xúc phạm tới người khác, bị chú cảnh sát bắt lại, nhốt ở phòng trong phòng tối, mặc kệ cô bé có gào khóc kêu cầu cứu như thế nào, cũng không có ai tới cứu cô bé.
Sợ tới mức khi cô bé tỉnh ngủ lúc đi trên đường gặp cảnh sát giao thông, đều cẩn thận mà đường vòng.
Sau đó chuyện này bị Tô Hân Nghiên phát hiện.
Trước mặt con gái, cô vừa tỏ ý tán thành ý kiến của ba ba con bé nhưng khi quay đầu lại thì cô đã túm chặt lấy chồng quay vào nhà mắng cho một trận.
Dạy dỗ con gái thì có thể, nhưng cũng không thể dọa con gái tới mức như vậy được!
Đồng chí Ninh Viễn Hàng sau khi nhận thức được sai lầm của bản thân, ngày hôm sau đã chạy ra ngoài mang theo con gái, đi chơi cả một ngày coi như là đền bù cho cô bé.
Trong nhà thiếu đi một người, lại cũng không có vẻ thanh tịnh đi nhiều ít.
Rốt cuộc mặc dù Ninh Hàng không đi, anh cũng phải bận rộn giữa việc học tập và nghiên cứu, quanh năm suốt tháng cũng không thể ở nhà ngốc được bao lâu, có khi cả tháng cũng chả thấy ở nhà.
Cho nên sau khi trôi qua mấy ngày, Ninh gia liền khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.
Điều đáng nói, vào đầu năm mới, Tô Hân Nghiên từ chức.
Vấn đề từ chức thực ra đã nằm trong danh sách kế hoạch của Tô Hân Nghiên, nhưng hiện giờ cô cũng chỉ thực hiện trước vài tháng.
Bởi vì cô phát hiện, công việc chuẩn bị của mình trong giai đoạn đầu đã cơ bản hoàn thành, thời gian chờ đợi cũng không có việc gì, vì cô đã làm xong hết mấy bước đầu, chỉ cần từ chức, vậy thì còn chần chừ gì nữa?
Trước khi đi, chủ biên lúc đầu còn có địch ý với cô còn định diễn kịch giả vờ níu kéo cô lại, nhưng Tô Hân Nghiên cũng không muốn ở lại cùng bà ấy diễn kịch, cho nên rất kiên quyết mà chạy lấy người.