Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 359
Cập nhật lúc: 2024-10-15 08:33:49
Lượt xem: 19
“Bang!” Một tiếng, vẻ mặt Tô Hân Nghiên táo bạo mở cửa phòng ra, như sư tử (Hà Đông) gầm về phía hai anh em đang sợ hãi kia.
Hai anh em bị mẹ mắng đến sửng sốt, tiếng thét chói tai rốt cuộc cũng đình chỉ.
Ngay sau đó Tại Tại lập tức vén mái tóc đang che khuất cả khuôn mặt ra, lúc này mới phát hiện trước mặt mình là một người con trai mặc một bộ quần áo ngủ, cũng đi dép lê đối với cô, vẫn là cái tên không giấu được nhan sắc tuyệt đại phong hoa yêu nghiệt kia.
Không phải anh ba thì là ai?!
“Anh muốn c.h.ế.t a, sáng sớm tinh mơ đã làm em sợ nhảy dựng!”
Nhịn không được cho anh ba vài cái miêu quyền, lòng Tại Tại còn sợ hãi mà vỗ về dỗ dành trái tim mỏng manh yếu ớt của thiếu nữ đáng yêu này.
“Này, dọa người chính là em đó, biết không???”
Ninh Hiên liếc lên nhìn xuống thân ảnh lộn xộn của em gái, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Nhìn em lại xem, em luộm thuộm như một con quỷ, bộ dáng này đâu giống một cô gái chứ?"
“Không đấy, người ta chỉ là học sinh cuối cấp, thời gian rất là quý giá, sao rảnh rỗi được như ai kia, ra cửa thôi vất rác thôi cũng phải ở trong phòng trang điểm đến nửa giờ, có thời gian làm mấy việc vụn vặn như anh thà làm thêm vài bộ đề còn tốt hơn.”
Tại Tại hướng về phía anh ba cô mắt trợn trắng, ngay sau đó thừ dịp tên này không chuẩn bị, lập tức lắc mình đi vào bá chiếm phòng vệ sinh.
“A! Anh muốn vào WC a!”
Ninh Hiên bỏ qua cơ hội tiến vào phòng tắm đồng thời, vội vàng gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng đắc ý của Tại Tại : “Em vào rồi, hoặc là anh chờ em đánh răng rửa mặt xong , hoặc là xuống lầu giải quyết.”
“Ninh Tại Tại, em chờ đấy, anh phải đợi em ra sẽ tấu cho em một trận, hừ!”
Ninh Hiên vốn đang lười, không muốn chạy xuống dưới lầu, đáng tiếc nhu cầu sinh lý không cho phép anh tùy hứng, cuối cùng chỉ có thể căm giận bỏ qua lời nói tàn nhẫn vừa rồi, vội vội vàng vàng vọt xuống dưới lầu đi.
Cầu thang bị anh tức giận giẫm đi bạch bạch cả, cái hình tượng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành vừa rồi đã tan thành mây khói đi chầu ông bà tổ tiên rồi.
“Hai đứa trẻ này, lúc này gặp nhau cũng cãi nhau như chó với mèo vậy.”
Thấy toàn bộ hành trình ầm ĩ của hai anh em, Tô Hân Nghiên lắc đầu, ngáp một cái tiếp tục về phòng làm giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-359.html.]
Cô mới vừa nằm xuống, chồng cũng bị đánh thức ngồi dậy hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”
“Còn có thể làm sao vậy, Tiểu Hiên và Tại Tại gặp nhau, y như pháo và lửa gặp mặt, gặp là nổ.”
Tô Hân Nghiên lại ngáp một cái, tối qua cô xem lại bản thảo đến tối muộn, đã đi ngủ rất muộn, buổi sáng cô còn bị các con đánh thức, cô rất tức giận, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ còn một chữ là ngủ thôi.
“Em ngủ đi, anh đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, không làm ồn em.”
“Ừm……” Lời nói còn chưa nói xong, Tô Hân Nghiên lại chìm vào mộng đẹp.
Ninh Viễn Hàng giúp vợ chỉnh lại chăn, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh của phòng ngủ nhanh chóng rửa mặt, tùy tiện mặc một bộ quần áo xuống lầu.
Hiện tại là đầu tháng tư, thời tiết còn có chút lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc quần tây ngắn tay, cơ bắp cường tráng khoác lên người áo sơ mi, tạo cho người nhìn có một cảm giác cường tráng.
Đủ có thể thấy, mặc dù đã xuất ngũ nhiều năm, anh vẫn như cũ duy trì thói quen luyện tập.
Dưới lầu ở nhà ăn, Tại Tại đã ngồi ở bàn ăn cơm sáng.
Cơm sáng là sữa đậu nành đã được làm xong vào tối qua, buổi sáng cô chỉ cần đun lại một chút, lại chiên thêm quả trứng gà và màn thầu cùng một miếng thịt chân giò hun khói, một phần đồ ăn sáng đơn giản nhanh và tiện lợi được hoàn thành.
Toàn bộ hành trình tiêu phí không mất mười phút.
Trứng gà màn thầu được làm từ việc lấy mang thầu cắt thành các miếng nhỏ, sau đó đổ hỗn hợp trứng gà đã được đánh đều vào, chao vào nồi chiên chiên chín trứng lên, ra cho thêm chút sữa đặc lên trên và được một món, phi thường ngon bổ.
Ninh Hiên từ trong phòng vệ sinh ra, ngửi thấy mùi hương truyền từ trong phòng bếp ra, lập tức thò qua hỏi: “Em làm cơm sáng? Có phần của anh không?”
“Có, ở đối diện.”
Trong miệng Tại Tại còn đang ngậm một miếng thịt lát chân giò hun khói, một tay cầm đũa một tay cầm cốc sữa đậu nành, không có tay rảnh có thể sử dụng, chỉ có thể dùng mồm giữ thịt.
Bên kia bày hai phần cơm sáng, một phần là cho Ninh Hiên lưu, một phần khác là của anh hai.
Ba ba đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng ít nhất phải đến một giờ sau mới có thể về nhà, hiện tại làm cơm sáng cho anh, chờ khi ba ba trở về bị lạnh mất.
Mà mẹ tối hôm qua lại thức đêm, có lễ bây giờ không dậy nổi, trên cơ bản đều sẽ bỏ lỡ thời gian cơm sáng, cho nên Tại Tại không làm phần cơm sáng cho mấy người khác.