Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-29 16:05:22
Lượt xem: 96
Cuối cùng Tiểu Tại Tại vẫn không thể đi theo.
Tô Hân Nghiên trừng mắt, Tại tại liền sợ không dám mè nheo nữa.
Sau khi mọi người đi rồi, bé vẫn còn lưu luyến không rời mà đứng ở cửa, không chịu rời đi.
Ninh Hiên-người cũng bị bắt phải ở lại nhìn nhìn em gái, mò tay vào trong túi , tìm ra một quả trứng gà đã bị cháy đen, hỏi bé: “Tại Tại, anh có trứng gà nướng này, em ăn không?”
“Ăn!” Tiểu Tại Tại lập tức quay đầu, chạy về phía anh ba bé……
“Để anh bóc cho.” Ninh Hiên cầm trứng gà đạp lên tường, sau đó lột ra một quả trứng gà trắng bóc, đưa cho Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại vui vui vẻ vẻ mà cắn một ngụm, cắn nửa quả viên trứng gà, dư lại nửa quả đẩy lại cho Ninh Hiên.
“Nganh măm.”( anh ăn )
Trong miệng đang ngậm nửa quả trứng gà, tiểu gia hỏa nói chuyện không rõ.
“Không cần, anh ăn rồi, cái này là để dành cho em.”
Ninh Hiên không nói dối, cái trứng gà này là thành quả hôm nay sau khi tan học bé(Ninh Hiên) đi theo Nhị Béo cùng Cẩu Đản lên núi tìm kiếm trứng gà rừng, tổng cộng có bảy quả, bọn họ ba người, một người phân hai quả.
Dư lại một quả, bởi vì cái ổ gà kia là do Ninh Hiên phát hiện, cho nên quả này thuộc về Ninh Hiên.
Sau đó bé quyết định để phần cho em gái.
Nhưng chỉ có một quả, cho nên Ninh Hiên cố ý dặn dò Tiểu Tại Tại còn ở gặm trứng gà dở: “Đây là tiểu bí mật chúng ta, em không thể nói cho bọn anh cả nha, bằng không lần sau anh liền không cho em ăn nữa.”
“Ân ân ân……” Tiểu Tại Tại rất biết điều mà liên tục gật đầu, tỏ vẻ bé đã hiểu.
Xem bộ dáng thuần thục này, cũng biết tiểu gia hỏa này đã cõng trên người biết bao tiểu bí mật rồi.
Bất quá Ninh Hiên không để ý, chỉ cần em gái không đem tiểu bí mật của hai người tiết lộ ra ngoài thì tốt rồi, bằng không bé phải chuẩn bị tâm lí để anh cả và anh hai thu thập thật sự thảm rồi.
Tô Hân Nghiên cũng không ra ngoài lâu.
Đại khái khoảng một giờ sau, cả nhà liền đã trở lại.
Bọn họ đi ra ngoài thời điểm mang theo hai cái sọt không, thời điểm trở về, hai cái sọt phía trên đều bị kín mít mà che lại bằng một tầng cỏ dại, bên trong có thể thấy được có khá nhiều củ mài, nặng tới mức ép thật sâu vào bả vai của Tô Hân Nghiên cùng Ninh Hàn.
Nhưng bọn họ một chút cũng không cảm thấy mệt, ngược lại trần đầy vui sướng.
Về đến nhà, bà Ninh vội đem cửa sân đóng lại.
Sau đó, hệt như trộm, bà dẫn cả gia đình vào phòng chính, đầu tiên đóng chặt cửa đại và cửa sổ của phòng chính, sau đó đốt đèn dầu để chiếu sáng căn phòng.
Phải thật cẩn trọng, nếu bị người nhìn thấy dù chỉ nhỏ tí tẹo, sẽ đưa tới hoài nghi.
Sân Ninh gia ở vị trí hẻo lánh, sẽ không có người nhàn rồi mà tới.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, vì vậy phải cẩn thận không thể sai lầm.
“Đào nhiều hay ít thế? Cho Tại Tại nhìn với, Tại Tại muốn xem.” Tiểu Tại Tại tò mò đến mức không chịu nổi, bé không ngừng giậm chân tại chỗ, ngửa cổ lên xem trong giỏ có thứ gì..
“Được rồi được rồi, đừng nhảy nhót, để ý không té ngã giờ.”
Tô Hân Nghiên đem sọt dỡ xuống, toàn bộ đổ ra, đem toàn bộ đồ bên trong vật đều đổ ra, nhiều đến mức có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Ninh Hàn cũng học theo, thực mau liền hình thành ngọn núi nhỏ thứ hai.
“Trời đây là bao nhiêu cân nha?” Bà Ninh nhịn không được kinh ngạc cảm thán nói.
Vừa rồi trời quá tối, bà không thể nhìn thấy họ đã đào được bao nhiêu củ mài, bây giờ đã chuyển đến một nơi có ánh sáng, bà cảm thán đào được thật nhiều.
Tô Hân Nghiên: “Ít cũng phải trên dưới một trăm cân.”
Hơn nữa đó cũng không phải toàn bộ.
Nhà thôn trưởng cũng tới đào, phân một nửa củ mài.
“Nhiều như vậy, chúng ta ăn hết sao?” Ninh Hàng là biết mẹ sẽ cố ý đem củ mài lưu lại nhà mình ăn, nhưng mà quá nhiều ăn không hết, lại lãng phí.
“Ừ ăn không hết.” Tô Hân Nghiên sớm đã có tính toán: “Cho nên mẹ chỉ chuẩn bị chừa lại một bộ nhà mình ăn, một phần thì làm thành củ mài bánh, gửi qua cho Viễn Hàng, dư lại đưa lên bệnh viện trấn trên bán.”
Như vậy liền sẽ không lãng phí.
“Làm theo lời con nói đi” Bà Ninh không có ý kiến gì.
Ninh từ rất lâu rồi gia đều do con dâu phụ trách, nói chung đều theo ý con bé, trừ phi có sai sót quá lớn, còn lại bà nội Ninh sẽ không nói quá gì.
“Tại Tại muốn cùng mẹ đi trấn trên!” Tiểu Tại Tại tóm được cơ hội liền nghĩ đi chơi.
Lần này Tô Hân Nghiên không cự tuyệt bé: “Được, đến lúc đó con cùng đi với mẹ.”
Nghe thấy mẹ đồng ý bé liền vui vẻ, cũng không so đo vừa rồi mẹ đã không đẫn bé đi đào củ mà.
Tốt hơn là nên sớm xử lý củ mài không nên để muộn.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, thừa dịp mọi người chưa dậy, Tô Hân Nghiên liền đạp xe, cõng củ mài, chở con gái ra cửa.
Hôm nay phải ra ngoài bán củ mài, cô phải muợn hai đứa con trai xe đạp.
Xe đạp đi mau, hơn nữa không đi xe bò Trần Thất gia, có thể tránh đi nhiều người, bằng không mang theo một sọt củ mài to như vậy, cô cũng vô pháp cùng người ta giải thích chuyện này.
“ha ha mẹ đạp nhanh lên! Nhanh lên!” Tiểu Tại Tại rất ít khi được ngồi xe đạp, nên mỗi lần ngồi đều rất hưng phấn.
Bé phấn khích giống như đang đi một chiếc xe đua thay vì một chiếc xe đạp.
Bé tựa hồ thực thích những loại chuyện kích thích này.
Tô Hân Nghiên yên lặng dưới đáy lòng ghi nhớ sở thích nho nhỏ của con gái, tính toán về sau, cô nghĩ trong tương lai nếu có cơ hội sẽ đưa con đi công viên giải trí, đi tàu lượn siêu tốc và những dự án thú vị khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-36.html.]
Bất quá cô cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.
Bệnh viện buổi sáng 9 giờ mới bắt đầu chính thức đi làm, nhưng cũng sẽ có người trực các ca như thế này.
Ở cửa sau của bệnh viện, có một cửa hàng nhỏ chuyên dùng để thu mua dược liệu dân gian.
Nhà ai có ít dược liệu tốt, muốn đổi tiền ở bệnh viện, có thể đem ra cửa hàng nhỏ đổi lấy, dược sư bên đó sẽ giúp cân đo xác định, sau đó đổi tiền.
Tô Hân Nghiên mang sọt củ mài này xuống, nói thật, thực sự làm dược sư không khỏi ngạc nhiên.
Trước kia cho dù có người tới bán dược liệu, cũng chỉ lén lút, trốn tránh, chỉ lấy cái một hai gốc cây , liền chưa thấy qua người nào dũng cảm như vậy, trực tiếp mang nhiều như vậy.
“Đồng chí, phiền toái chị tính giá cả.”
Thấy dược sư hồi lâu không lấy lại tinh thần, Tô Hân Nghiên lại gõ cửa sổ quầy, ý bảo đối phương hồi hồn.
“Nga, đồng chí chờ một lát.”
Dược sư dùng sức nhấc cái rổ lên, đem về phía sau cân, nhân tiện kiểm tra chất lượng củ mài.
Bởi vì cân của bệnh viện tương đối nhỏ, chỉ có thể tách ra cân, cho nên hơi lâu, chờ dược sư tính toán xong, Tiểu Tại Tại đã rất buồn ngủ rồi.
Đầu nhỏ của bé bởi vì buồn ngủ mà gần gù như gà con mổ thóc , mơ màng sắp ngủ.
Tô Hân Nghiên trở tay, đỡ lấy tiểu thân mình của nữ nhi, phòng ngừa bé ngã xuống sẽ khóc.
“Đồng chí, củ mài này phẩm chất đều khá tốt, ấn theo giá cả của bệnh viện chúng ta, một cân có thể cho chị sáu mao tiền, nơi này tổng cộng có 67 cân, chị xem là đều bán, hay là……”
“Đều bán.”
“Hảo, nơi này tổng cộng có 42 đồng, chị đếm đi.”
Dược sư đem củ mài thu đi, sau đó cầm lấy một tờ giấy trắng, viết một tờ đơn, đem đơn cùng tiền đưa cho Tô Hân Nghiên :"Nếu số lượng là chính xác, xin vui lòng ký vào danh sách này, sau đó trả lại danh sách cho tôi. Chúng ta cần ghi lại ở đây."
“Tốt.”
Tô Hân Nghiên kiểm tra tiền, xác nhận không sai, liền nhanh nhẹn mà ký tên, sau đó cất tiền, chở nữ nhi rời đi.
Bọn họ không lập tức rời đi, mà là quay lại đi trạm thu hồi phế phẩm.
“Mẹ, chúng ta tới nơi này làm gì nha?” Tiểu Tại Tại nhìn trạm thu hồi phế phẩm chất đầy rác.
“Mẹ đến đây để tìm vài mẩu truyện tranh cho con.”
Tô Hân Nghiên đem xe tạm thời gửi cho người trông coi trạm thu hồi phế phẩm, đối với ông cười hiền lành nói: “Đồng chí, có thể phiền toái ông cho chúng cháu đi vào một chút sao? Bọn trẻ ở nhà đang nháo lên muốn đọc truyện tranh, người dân quê chúng tôi không biết mua chúng ở đâu? Tôi chỉ có thể đến đây tìm chúng có được không ạ? ”
Vừa nói, cô vừa bí mật đưa một đồng cho người trông coi.
Ông lão trông coi nhận tiền, nhéo nhéo, gương mặt lạnh lũng ban nãy đã hòa hoãn hơn trước.
Ông bước tới mở sợi xích trên cửa nhà tái chế, vẫy tay với họ và nói bằng giọng thô bạo: “Vào đi, đừng ở lâu quá và cũng đừng đụng vào thứ không nên đụng. "
“Dạ, cảm ơn ngài.”
Tô Hân Nghiên tươi cười cảm ơn người trông coi trạm thu hồi phế phẩm, sau đó dẫn con gái vào trong.
“Tại Tại, con ngoan ngoãn ở chỗ này đứng chờ mẹ, đừng chạm loạn vào đồ vật này nha, biết không?” Trước khi bắt đầu đi tìm đồ, Tô Hân Nghiên không quên tìm một nơi sạch sẽ hơn một chút dặn con gái ngoan ngoãn ngồi đó. .
“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn gật đầu.
Bé vẫn luôn đều thực nghe lời.
Chờ Tô Hân Nghiên xoay người đi tìm kiếm những quyển sách bị vứt bỏ, đôi mắt to và nhanh nhẹn của Tiểu Tại Tại bắt đầu nhìn đông nhìn tây không ngừng.
Mẹ nói không cho bé loạn chạm vào, nhưng chưa nói không cho bé loạn xem nha.
Tiểu Tại Tại tò mò mà cẩn thận đánh giá bộ dáng cái trạm thu hồi phế phẩm này.
Ngoài những cuốn sách bị nát nằm rải rác khắp nơi, còn có một số đồ đạc cũ và đồ sành vỡ được vứt bừa bãi.
Muốn nói đồ vật đáng giá chân chính quả thực không có khả năng có.
Người ta cũng không phải ngốc tử, thực sự có những cái đồ vật đáng giá, đã sớm bị người có tâm lặng lẽ lấy rồi, chỗ nào còn được đến phiên người khác tới nhặt của hời.
Tô Hân Nghiên cũng minh bạch điểm này.
Trên thực tế, từ năm thứ nhất cô xuyên qua, hưng phấn mà tính toán học các tiền bối xuyên qua kinh nghiệm, thời điểm chạy tới trạm thu hồi phế phẩm nhặt của hời, đã bị hiện thực tàn khốc hung hăng mà đả kích một phen.
Cũng chính từ đó về sau, cô mới thay đổi triệt để, thành thật kiên định mà sinh hoạt, mà không phải nghĩ làm những việc đầu cơ trục lợi này.
Nhưng cô không có ý định để tuột mất cơ hội biết trước tương lai.
Tô Hân Nghiên nghĩ đến tìm chính là sách, sách giáo khoa cấp ba của niên đại này.
Tiểu học đến sơ trung cô đã thông qua hai người con trai gom đủ, hơn nữa vẫn luôn kiên trì ôn tập, nhưng sách giáo khoa cao trung cũng không có tin tức.
Chờ hai con trai lên cao trung rồi mượn sách giáo khoa luôn một thể, nhưng mà cô sợ không kịp.
Xét cho cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sắp tới, nên nếu ôn tập sớm hơn thì sẽ có nhiều lợi thế hơn.
Tô Hân Nghiên cũng không vì mình là người hiện đại, mà xem thường trí tuệ mọi người ở niên đại này.
Phải biết rằng, thiên tài, mặc kệ thời đại nào đều có.
Cô cũng chỉ là người thường, EQ cùng chỉ số thông minh thậm chí là trí nhớ, đều chỉ ở mức bình thường, ưu thế duy nhất so người khác chính là biết trước tương lai.
Cho nên nếu cô muốn ở vài năm sau từ bên trong thiên quân vạn mã nhất cử xông lên cầu độc mộc kia(?), cũng chỉ có thể phấn đấu gấp bội lần người khác.
Không thể không nói, trạm thu hồi phế phẩm này sách cũ thật sự nhiều.
Đồ vật bên trong cũng không đơn giản đều là những người bị kê biên tài sản đó mà lấy ra, cũng có nhiều đồ do những người ở trấn trên vứt đi.
Cho nên nếu muốn tìm một bộ đầy đủ sách giáo khoa cấp ba, kỳ thật rất đơn giản.