Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 372
Cập nhật lúc: 2024-10-16 08:29:12
Lượt xem: 18
Cho nên này càng làm cho người ta khó hiểu hơn là Ngưu Bội Dung vì sao mãi không chịu kết hôn.
Nhưng Tô Hân Nghiên cũng có thể hiểu cho những băn khoăn của bản thân, cho nên thúc giục thì thúc giục, chưa bao giờ cưỡng bách cô bạn này.
Vốn tưởng rằng kết quả lần này không khác gì với lần trước, không nghĩ rằng Ngưu Bội Dung đột nhiên nói: “Nhanh thôi.”
“Hả? Có ý gì?”
Tô Hân Nghiên ngốc luôn, không hiểu ý của bạn mình.
Chỉ thấy Ngưu Bội Dung vui vẻ mỉm cười: “Tớ nói, tớ đã đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy, quá hai ngày nữa chúng tớ sẽ đi lãnh chứng, một thời gian nữa thì tổ chức kết hôn.”
“A…… Chúc mừng nhé, rốt cuộc cậu cũng cho thầy Cảnh một cái danh phận rồi à!”
Tô Hân Nghiên không khỏi cảm thấy vui mừng.
Có loại cảm giác heo nhà mình nuôi lớn, rốt cuộc biết đi tìm cải trắng.
Hai người ở chung nhiều năm, ăn ý mười phần, Ngưu Bội Dung vừa thấy liền biết bạn tốt đang suy nghĩ lung tung rối loạn gì đó, cười bất đắc dĩ nhìn cô: “Tự nhiên tớ lại không muốn kết hôn nữa làm sao giờ.”
“Nhưng cậu đã đồng ý lời cầu hôn của thầy Cảnh rồi, hơn nữa nếu thầy Cảnh mà biết cậu nói chuyện với tớ mà tự nhiên không muốn kết hôn thì không biết có oán giận tớ không nữa.” Tô Hân Nghiên cười trêu chọc nói.
“Nhưng mà thôi, cuối cùng tớ cũng đã có thể tặng quà kết hôn đã chuẩn bị nhiều năm cho cậu rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Ngưu Bội Dung cười nói cảm ơn, ngay sau đó lại khẽ thở dài.
“Thật ra tớ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, vốn dĩ bởi vì người trước kia…… nên tớ có sự sợ hãi đối với kết hôn, anh ấy cũng biết chuyện này, cho nên vẫn luôn bao dung tớ, nhưng anh ấy càng làm vậy tớ càng áy náy, càng áy náy tớ lại càng không dám cường ngạnh trực tiếp đối mặt với chuyện này, cho đến khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình tớ nghe thấy Bảo Nhi gọi ba ba khi nhìn thấy anh ấy, lúc này mới tỉnh ngộ.”
“Thì ra người luôn tự mình nhốt trong quá khứ vẫn luôn là tớ.”
Lúc đem câu này nói ra, hốc mắt Ngưu Bội Dung có chút ửng đỏ.
Sự tình năm đó , thật ra đã để lại vết thương trong lòng cô rất lớn.
Sự hờ hững và mạnh mẽ rõ ràng của cô chỉ là ngụy trang, bởi vì cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đồng tình của người khác, nhưng ai biết được nỗi đau trong lòng cô đâu.
Chỉ có người kia, thấy được một mặt yếu ớt của cô, đối với cô ôn nhu vô cùng, từng chút một chữa lành vết thương trong lòng cô.
Cho nên vì người cô yêu, Ngưu Bội Dung quyết định dũng cảm lên, đi đối mặt với mọi chuyện, cũng nghênh đón tương lai mới!
Nhìn thấy bạn tốt như vậy, đáy lòng Tô Hân Nghiên cũng không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-372.html.]
Cô an ủi mà vỗ vỗ với bạn thân, nói: “Hết thảy đều sẽ qua đi, về sau cậu và thầy Cảnh chính là một gia đình, Bảo Nhi cũng đã có một người ba, một gia đình hoàn chỉnh.”
“Ừm.”
Ngưu Bội Dung dùng sức gật đầu, trong mắt xuất hiện sự chờ mong đối với tương lai tươi sáng.
*
Sau khi kết thúc kì nghỉ hạnh phúc, Tại Tại lại phải vác tấm thân tàn đến trường.
Vừa mới bước vào cửa lớp, đã vang lên tiếng vỗ tay vang dội, kèm theo đó là sự quan tâm của cả lớp.
“Tại Tại, cậu không sao chứ?”
“Ninh Tại Tại, làm tốt lắm!”
“Tại Tại thật đẹp trai mà!”
……
Một trong những bạn cùng lớp đến gần cô, đưa chiếc 'microphone' được cuộn trong bìa cứng có dán giấy kiểm tra và yêu cầu cô phát biểu về hành động cứu người.
“Có gì đâu mà, tớ tin rằng trong trường hợp đó mặc kệ là ai, khi nhìn thấy một màn kia khẳng định sẽ lao ra cứu người, thấy việc nghĩa hăng hái làm vốn chính là nghĩa vụ của một công dân tốt.”
Cô mỉm cười uyển chuyển từ chối 'microphone' mà các bạn cùng lớp đưa cho, nhưng lời nói chân thành của cô đã nhận được sự tán thưởng của cả lớp.
"Ồn ĩ cái gì đấy hả? Tôi ở trong văn phòng cũng nghe thấy được các anh chị nói chuyện, cả trường có mỗi các anh chị là ồn ĩ nhất đấy! An tĩnh lại hết cho tôi, lấy sách ra tự học cho tôi nhanh, Cao trung năm thứ ba rồi, có thể tự giác được không hả?”
Hậu quả của việc quá mức ầm ĩ chính là ánh mắt chết chóc của thầy chủ nhiệm đưa tới.
Tất cả các học sinh đều thất vọng và vội vã thu dọn sách vở hoặc bộ bài thi để tự học vào buổi sáng.
“Ninh Tại Tại, thân thể của em tốt hơn chưa? Nếu có chỗ nào chưa thoải mái cứ nói với thầy, ngàn lần vạn lần đứng cố chịu đựng.”
Sau khi dạy dỗ xong lũ quỷ con, chủ nhiệm lớp lại thay đổi sắc mặt, ôn tồn mà quan tâm tình trạng thân thể của Tại Tại.
“Thưa thầy, em không có việc gì đâu, cảm ơn thầy ạ.”
Tại Tại lắc đầu, trải qua một ngày nghỉ ngơi, miệng vết thương của cô trên cơ bản đều đã kết vảy, qua mấy ngày là có thể khỏi hẳn.
“Vậy tốt, em đi học đi.”
Chủ nhiệm lớp sau khi đe dọa xong lũ quỷ con đã đi, Tại Tại thì ngồi xuống chỗ của mình.