Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:54:37
Lượt xem: 21
Thật ra cô là một người khá thích khoe khoang.
Ninh gia đi theo ở các bằng hữu trên cơ bản đều là 9 giờ đã đến cuộc triển lãm, bọn họ cũng từ xa xa mà nhìn thấy Tại Tại ở trong đám người, chỉ là vì không muốn quấy rầy đến cô, cho nên bọn họ đều an tĩnh thưởng họa, cũng không đi qua chào hỏi.
Nhưng Tại Tại rất nhanh rời khỏi giáo sư Lâm, bước nhanh đến bên nhóm người nhà của mình.
Nhà họ Ninh đương nhiên khen ngợi con mình thành tích xuất sắc, cho đến khi khen Tại Tại ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đều đỏ hết lên.
Không chịu nổi lời khen ngợi, cô nói với bố mẹ, quay người chạy đi tìm hai người bạn thân.
“Nhân Nhân, Thu Thu.”
“Tại Tại!” Hai người cũng thấy Tại Tại, vội nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Mậu Thu trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn Tại Tại một cái, khoa trương mà “Oa” một tiếng: “Tại Tại hôm nay cậu đẹp quá trời luôn đó!”
“Hi hi hi, là mẹ trang điểm cho tớ đó.”
Vì để cho hai cô bạn tốt thấy rõ hơn, Tại Tại còn cố ý triển xoay hai vòng trước mặt họ.
Ba người vui cười trêu ghẹo nhau hai câu, sau đó Lưu Nhân Nhân bảo muốn đi xem tranh mà Tại Tại vẽ, Tại Tại liền dẫn hai cô đi xem.
“Cái này, cái này, còn có cái kia, đều là tranh của tớ.”
Ba bức tranh được treo trên cùng một bức tường, phía dưới có một tấm bảng tên nhỏ, trên đó ghi tên tác phẩm và tên họa sĩ.
Đám người Lưu Nhân Nhân nhìn kỹ đi.
Bức tranh đầu tiên là màn mưa, trong màn mưa có rất nhiều người, đối mặt với cơn mưa lớn bất ngờ này, mọi người đều bình tĩnh đối phó hoặc bối rối bỏ chạy.
Chỉ có người ở trung tâm, anh ta đứng một mình trong tấm màn mưa, ngẩng mặt lên, đôi mắt hơi nhắm và với một cử chỉ gần như ngoan đạo, anh ta chào đón cơn mưa do thượng đế ban tặng.
Tại Tại đặt tên cho bức tranh này là《 tâm linh gột rửa 》.
Hầu như lúc nhìn thấy bức tranh này, Diệp Mậu Thu liền nhịn không được bưng kín ngực, biểu tình trên mặt có loại nói không nên lời và phức tạp.
“Không biết vì cái gì, nhưng khi nhìn thấy bức tranh này, tớ luôn cảm thấy ngột ngạt trong lòng và muốn khóc."
Cẩn thận quan sát, có thể thấy người đàn ông một mình trong mưa đầy thăng trầm, khuôn mặt tuấn tú đầy sự mệt mỏi, cuộc sống, vấn đề cơm áo gạo tiền và cả một gia đình phải lo toan chăm sóc đè nặng trên đôi vai không rộng của mình, nhưng anh ta chỉ có thể gánh lấy, bây giờ đứng trong cơn mưa , để giải phóng những cảm xúc tồn đọng sâu bên trong.
Nhìn thì có vẻ anh ta đang hưởng thụ sự mát mẻ trong suốt của cơn mưa mang lại, nhưng những những giọi nước rơi trên mặt anh ấy liệu có phải là nước mưa không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-389.html.]
Điểm này Tại Tại cũng không biết, người xem tranh cũng không biết, nhưng bọn họ có thể nhìn đến, người đàn ông đang gánh trên vai áp lực của lượng mưa dường như đã được tái sinh dưới sự quét sạch của cơn mưa này.
Anh trút bỏ được mọi áp lực, muộn phiền, từ đó có thể đối mặt với cuộc sống tương lai một cách tích cực và lạc quan hơn.
Đây mới là, hàm nghĩa chân chính của ‘ tâm linh gột rửa ’.
Khác với Diệp Mậu Thu, Lưu Nhân Nhân khi nhìn thấy bức tranh này trên mặt mang theo nụ cười, cô cảm thấy này có thể khiến cô cảm thấy thư thái và lạc quan.
Tại Tại chú ý tới biểu tình khác nhau của hai cô bạn thân, trên mặt lại không có gì ngạc nhiên.
Trên cơ bản nhìn người nhìn thấy tranh này của cô, đều sẽ có một loại cảm xúc khác nhau.
Bức tranh thứ hai của Tại Tại , nếu Ninh Hiên ở chỗ này, chuẩn sẽ cảm thấy rất quen mắt.
Mặt trên của bức tranh chỉ vẽ một mặt tường, còn có hai người một lớn một nhỏ, ngồi ở trên cái ghế nhỏ quay mặt vào bức tường.
Hình ảnh này có vẻ rất bình thường, nhưng phàm là người thấy nó, đều có thể cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc đang bao trùm lấy cặp anh em này.
Bất tri bất giác, đôi môi đã nở một nụ cười.
Mà bức tranh này lại được Tại Tại gọi với một cái tên đơn giản mà thô bạo, tên là《 anh em bị phạt》.
Khi nhìn thấy tên của bức tranh rồi lại ngẩng đầu nhìn lại tranh, đột nhiên lại có thể nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hai nhân vật trong tranh, nhưng không ai đối bọn họ tỏ vẻ đồng tình, ngược lại cảm thấy khá hài hước.
Đặc biệt là những người trong nhà có con cái, lại có thể hiểu được sâu sắc bức tranh này hơn.
Đến bức tranh thứ ba, là vẽ một sườn mặt của thiếu niên trong sự mờ ảo.
Thiếu niên ngồi ở trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa, nghiêng đầu nhìn lên đàn chim ở trên trời, ánh nắng ôn nhu chiếu vào trên người anh, dường như làm cho cả người anh sáng lên, m.ô.n.g lung mà lại tốt đẹp.
Giờ phút này, thời gian ấn đến nút tĩnh, tất cả mọi người nhìn thấy bức tranh này đều không khỏi thở nhẹ một tiếng, vì sợ quấy rầy bức tranh đẹp đến nghẹt thở này.
Khác với những cảm xúc phức tạp được thể hiện trong hai bức tranh trước, cảm quan của mọi người trong bức tranh này chỉ là một từ.
—— mỹ(*).
(*)美 : Mình sẽ không để từ ' đẹp ' mà mình để từ ' mỹ ' nha cho nó có hàm súc hơn.
Đây là một loại mỹ cực hạn, mỹ đến mức làm nhân tâm đắm say, ngất ngây.
Mà bức tranh này lại mang tên là《 câu đố 》.